Chương 43: Xin Chào Em!

Ngược lại Tạ Sùng không để ý, chỉ mời anh tiến vào, lại chỉ vào Bạch Tố nói: “Đây là cháu gái của thầy, Bạch Tố.”

Bạch Tố mỉm cười với anh, gật gật đầu.

Lại nghe Tạ Sùng nói: “Đây là Hứa Kiến An, bạn bè... của dượng ở thôn Liễu Khê....”

“Là học sinh, Tạ lão sư...” Hứa Kiến An lúc này mới vội vàng mở miệng nói: “Tôi là học sinh của thầy ấy.” Anh nhìn Tạ Sùng, trong mắt tràn đầy cảm kích cùng kính nể.

“Mặc kệ như thế nào, chú đã coi cháu là bạn bè rồi.” Tạ Sùng chỉ nói sâu sắc.

“Xin chào.” Đúng lúc này, Bạch Tố đã đứng lên, cô vươn tay, ánh mắt chân thành nhìn Hứa Kiến An.

Kiếp này, bọn họ cuối cùng cũng có thể gặp nhau sớm hơn kiếp trước.

“Chào cô.” Hứa Kiến An cũng nhìn Bạch Tố, trên mặt hiện lên một lát ngốc trệ, lại nhanh chóng buông trứng gà xuống, đang lúc anh muốn vươn tay cầm bàn tay Bạch Tố, anh bỗng nhiên dừng động tác.

Bạch Tố còn chưa kịp phản ứng, đã thấy anh nhanh chóng xoay người đi tới bên ngoài chuồng trâu.

Bên ngoài chuồng trâu đặt một cái bể nước, Hứa Kiến An mở nắp ra, dùng hồ lô múc một muỗng, trái phải rửa sạch lòng bàn tay mình, chờ giặt sạch sẽ, mới một lần nữa trở lại phòng, đang nghĩ định lau vào tay áo, Tạ Sùng đã đưa cho anh một cái khăn cũ sạch sẽ.

“Dùng cái này lau đi.”



Hứa Kiến An nhận lấy khăn mặt, dùng sức lau hai cái, Tạ Sùng thấy dáng vẻ khẩn trương của anh, dứt khoát nói: “Cháu cứ đi ra ngoài, rửa mặt cho tỉnh đi.”

Một câu này khiến Hứa Kiến An giống như nhận được thánh chỉ, cầm khăn mặt đi ra ngoài.

Bạch Tố lại ngồi xuống băng ghế, nhìn bóng dáng bận rộn bên ngoài, nhịn không được cười cười.

“Tiểu Hứa là một thanh niên rất tốt.” Tạ Sùng cũng nở nụ cười, “Bình thường nhìn qua rất trầm ổn, không nghĩ tới nhìn thấy đồng chí nữ cũng sẽ thẹn thùng.”

Lời này nếu để Hứa Kiến An nghe thấy, anh nhất định sẽ phản bác, thật ra anh thấy đồng chí nữ cũng không thẹn thùng, nhưng không biết vì sao, chỉ cần vừa nhìn thấy Bạch Tố, cả người anh cũng không nghe bản thân sai khiến.

Bạch Tố chỉ cười gật đầu, chờ Hứa Kiến An tiến vào, anh đã rửa sạch sẽ, trên mặt, cánh tay ngay cả một cây lúa mạch cũng không tìm thấy, làn da màu đồng nhẵn nhụi trơn nhẵn, lộ ra đường cong cơ bắp cân xứng.

Lần này, là anh vươn tay ra trước, giống như lấy hết dũng khí, mở miệng nói: “Xin chào, đồng chí Bạch Tố.”

Bạch Tố cũng đứng lên, không chút do dự vươn tay, nắm lấy lòng bàn tay Hứa Kiến An, thành khẩn nói: “Xin chào, đồng chí Hứa Kiến An.”

Lúc bàn tay hai người tách ra, Bạch Tố nhìn thấy khóe mắt Hứa Kiến An lóe ra lệ quang, cô biết anh chờ mong người khác gọi anh một tiếng “Đồng chí”, đã chờ mong quá lâu.

Giai cấp công nhân là đồng chí, thanh niên trí thức lên núi xuống nông thôn là đồng chí, công nhân giai cấp vô sản cũng là đồng chí, nhưng chỉ có anh, duy nhất Hứa Kiến An, anh không phải là đồng chí, mà là hậu duệ cần cải tạo, lão tài địa chủ.