Chương 42: Anh Và Cô Đã Bỏ Lỡ!

Hôn sự của cô và Trần Chí Dũng cứ như vậy chấm dứt, vài tháng sau, Trần Chí Dũng cưới Lý Tuệ làm vợ.

“Tố Tố. Tố Tố, cậu đang nghĩ gì vậy?” Thanh âm quý Lan Anh lập tức kéo lại suy nghĩ của Bạch Tố, tất cả những gì cô làm với Hứa Kiến An, so với Trần Chí Dũng, thì có đỡ hơn gì đâu?

Bạch Tố đứng lên nói: “Tớ đi ra ngoài làm việc, cậu nghỉ ngơi cho tốt nhé, chuyện ấm đun nước, tớ sẽ nghĩ biện pháp.”

******

Mấy ngày lao động tiếp theo, đều là ở bãi phơi thóc lột hạt.

Bởi vì cách chuồng trâu của Tạ Sùng rất gần, Bạch Tố thỉnh thoảng sẽ mang theo một vài thứ tới đây, có đôi khi là bánh bao mì trắng, có đôi khi là một cuộn mì, còn có đôi khi là bánh nướng rau khô mai do Lưu đại gia nấu.

Tạ Sùng vừa ăn bánh nướng trong tay, vừa không quên dặn dò: “Sau này cháu vẫn nên ít đến, để cho người ta biết không tốt.”

Bạch Tố rót cho anh một ly nước nước nóng trên bếp than, chỉ cười nói: “Bọn họ đều khát, muốn uống nước, cháu liền nói cháu tới nơi này đun cho bọn họ một bình nước, chờ nước sôi cháu sẽ đi.”

Cô ngồi trước bếp than, gương mặt trắng nõn bị hun đến đỏ bừng.

Tạ Sùng liền nhìn cô hỏi: “Thế nào, cuộc sống lao động ở đây có thích ứng được không?”



Bạch Tố gật gật đầu, bỗng nhiên liền nhìn thấy chiếc ô vàng sau lưng Tạ Sùng Môn, chiếc ô kia lại giống như nguyên lai, tựa vào sau cửa.

“Dượng, ô kia...” Bạch Tố cả kinh, dừng một lát chợt bừng tỉnh đại ngộ, chỉ mở miệng nói: “Dượng, ngày đó là người đi theo phía sau cháu đưa cháu về à?”

Tạ Sùng nghẹn một chút, ô là Hứa Kiến An lấy về, nói là Bạch Tố rơi xuống bờ ruộng, cho nên anh liền thuận tay mang về.

“Ừm... Cái này... Một cô gái như cháu đi đường đêm, dượng không yên tâm.”Tạ Sùng đành phải thừa nhận.

“Vậy lần sau tốt xấu gì cũng nên nói với cháu một tiếng, cháu còn tưởng rằng đó là sói...” Bạch Tố vẻ mặt sợ hãi, nếu thật sự gặp sói, vậy cô ấy sẽ chết chắc rồi.

Tạ Sùng nghe cô nói như vậy, chỉ cười nói: “Mùa này trong núi có nhiều con mồi, sói bình thường sẽ không xuống núi, chỉ là chờ đến mùa đông thì không biết được, cho nên đến mùa đông, buổi tối nhất định không thể ra ngoài, hiểu chưa?”

Bạch Tố gật gật đầu, lại đưa một miếng bánh nướng rau khô mai cho Tạ Sùng, chú ấy vừa ăn, vừa nói: “Vẫn là Lưu đại gia làm bánh nướng rau khô mai rất ngon, dượng đã lâu không ăn được.”

Hai người bọn họ đang tán gẫu, bỗng nhiên có người đi vào nói: “Tạ lão sư, học sinh mang cho thầy mấy quả trứng luộc.”

Bạch Tố ngẩng đầu, liền thấy Hứa Kiến An mặc một chiếc áo may ô đã rách nát, dính lúa mạch trên đầu đầy mặt, lòng bàn tay còn cầm mấy quả trứng gà, đã đứng ở cửa.

Anh thấy Bạch Tố, đầu tiên là ngẩn người, sau đó trên mặt liền toát ra một loại biểu tình dồn dập bất an.