Chương 35: Chiếc Ô Này Có Thể Chắn Gió!

Bạch Tố suy nghĩ một chút, chỉ mở miệng nói: “Vốn là muốn vào đoàn văn công, nhưng thấy các bạn học đều về nông thôn, liền muốn về nông thôn học tập hai năm, sau đó trở về tham gia công tác, cũng giống như vậy.”

Tạ Sùng chỉ cảm thán nói: “Đứa nhỏ ngốc!”

Chú ấy thiếu chút nữa nói ‘Đến thì dễ nhưng về thì khó’ nói ra miệng, nhưng vừa nhìn thấy Bạch Tố vẫn là vẻ mặt ngây thơ, liền không đành lòng đả kích cô, chỉ cười nói: “Được rồi, nếu đã làm thanh niên trí thức, trước tiên ở chỗ này dàn xếp ổn định...” Chú ấy dừng một chút, bỗng nhiên hỏi: “Cháu vừa từ thành tới đây, có nghe nói quốc gia muốn khôi phục thi đại học hay không?”

Bạch Tố thật không ngờ, Tạ Sùng tuy rằng hạ cấp đến một thôn nhỏ như vậy, vậy mà còn quan tâm đến chuyện quốc gia đại sự.

“Cháu có nghe nói, hơn nữa nghe nói kỳ thi đầu tiên là vào tháng mười hai, nhưng hiện tại còn chưa có chính thức công bố, chờ đến tháng mười, mới có thể chính thức công bố.”

Đối với chuyện kiếp trước khôi phục thi đại học, Bạch Tố nhớ rất rõ ràng, lúc ấy chính là bởi vì thời gian quá gấp, mọi người chỉ có một tháng rưỡi thời gian ôn tập, rất nhiều người đều buông tha. Nhưng đợi đến năm sau, người đăng ký thi lại nhiều hơn, ngược lại không dễ dàng thi đậu vào kỳ thi tuyển sinh đại học lần thứ nhất.

Vì vậy, xem xét từ bây giờ và tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học đầu tiên vào tháng 12, đó là quyết định khôn ngoan nhất.



“Thật tốt quá!” Tạ Sùng vui mừng từ trên giường đứng lên, chiếc giường kia bị hành động ấy phát ra tiếng kêu chi nha, Bạch Tố có chút lo lắng nhìn thoáng qua bên kia, Tạ Sùng trên mặt mang theo vài phần xấu hổ, lại chậm rãi ngồi xuống, cười nói: “Không có việc gì không có việc gì... Ván giường hơi cũ.”

So với lúc chú ấy mới tới, hiện tại đã tốt hơn rất nhiều, ít nhất chú ấy còn có một chuồng trâu che gió tránh mưa, còn có một cái giường có thể ngủ.

“Dượng, cháu phải đi, sau này lại đến thăm người.” Bạch Tố có chút không nỡ mở miệng, nhưng cô đã đi được một lúc rồi, thời gian đã không còn sớm.

Tạ Sùng liền đứng lên nói: “Dượng đưa cháu về, đường trở về ký túc xá thanh niên trí thức còn rất xa.”

“Không cần, một mình cháu có thể đi được.” Bạch Tố chỉ vội vàng nói.

Bên ngoài không biết từ khi nào lại mưa nhỏ, làm nổi bật bóng đêm càng thê lương mông lung, Tạ Sùng ở phía sau cửa lấy một chiếc ô vàng cũ đưa cho Bạch Tố nói: “Ô này hỏng rồi, dượng vẫn không nỡ ném, còn có thể chắn mưa.”

Bạch Tố vốn định từ chối, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt háo hức của Tạ Sùng, liền nói không nên lời, là một trưởng bối, chú ấy ngay cả hy vọng có thể cho cô một chiếc ô còn nguyên vẹn không tổn hao gì, nhưng hiện tại chú ấy lại trắng tay, chỉ có một chiếc ô cũ nát này.