Chương 31: Cô Với Mắt Tóc Ngắn

“ Được rồi được rồi, tớ biết rồi!” Quý Lan Anh nhìn Bạch Tố, cũng cảm thấy cô thay đổi, trở nên hiền lành hơn trước, cũng hiểu lòng người hơn, cô ấy cười nói: “Cậu cứ từ từ tắm rửa, tớ đi căng tin bên kia lấy cơm, chờ cậu rửa xong liền tới ăn, hôm nay làm tỏi xào thịt khô, cậu đến trễ chắc chắn sẽ bị một mình Lý Tuệ ăn hết đấy.”

Bạch Tố gật gật đầu, đưa mắt nhìn Quý Lan Anh rời đi, cô dùng hai bình nước nóng tắm rửa, lại dùng hai bình nước nóng gội đầu, dùng khăn mặt lau khô tóc, thay áo sơ mi sạch sẽ cùng quần dài, lúc này mới xách ấm đun nước ấm rỗng, đi vào căng tin.

Ban đêm sắp đến, gió nhẹ thổi lên mái tóc ngắn của cô, tản mát từng trận hương thơm này, mấy nam thanh niên trí thức từ bên cạnh Bạch Tố đi qua, nhịn không được vụиɠ ŧяộʍ liếc mắt nhìn cô vài lần.

Lần này mấy nữ thanh niên trí thức mới tới đều lớn lên không tệ, nhưng chỉ có người tên Bạch Tố này, nổi bật nhất, sáng mắt nhất, làn da trắng như ánh trăng ban đêm, mông lung mà trơn bóng, nghe nói cô còn là con gái của tư lệnh viên, mọi người đối với cô quả thực giống như sùng bái nữ thần.

Mấy nam thanh niên trí thức lướt qua Bạch Tố đều không khỏi xấu hổ đỏ mặt, chỉ tăng nhanh bước chân rời đi. Bạch Tố lại không chú ý những thứ này, mang theo ấm đun nước đi vào căng tin.

Nói là căng tin, thật ra chính là hai gian nhà tranh dựng lên bằng đá, một gian bếp dùng để nấu cơm, gian còn lại là chỗ ăn cơm của đám thanh niên trí thức, bên trong đặt ba cái bàn bát tiên, đã chiếm đầy chỗ.



Bạch Tố mới đi vào, Quý Lan Anh vẫy tay bảo cô đi qua, Bạch Tố buông ấm đun nước xuống. Thấy Quý Lan Anh đã giúp cô lấy cơm, trên mặt phủ đậu phụ rau xanh, chờ cô ăn xong, mới phát hiện phía dưới còn chôn mấy khối thịt khô.

Quý Lan Anh thì đã ăn xong, rót nước nóng vào trong bếp. Lúc này Lý Tuệ cũng từ ngoài cửa đi vào, trong tay còn mang theo hai cái bình nước ấm, chờ lúc cô ta tiến lên lấy nước, nước trong nồi đã không còn.

“Mọi người, không có nước, lại đun một nồi nước nữa, tôi còn chưa tắm rửa cơ mà!” Lý Tuệ hô to về phía bên ngoài.

Mấy thanh niên trí thức ăn cơm cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, ai cũng không để ý tới cô ta, vẫn là Trần Chí Dũng mở miệng nói: “Vừa mới trở về không phải tôi đã lấy nước cho cô rồi sao?”

Lý Tuệ bĩu môi nói: “Người ta vừa về ký túc xá liền mệt mỏi, căn bản không muốn động có được hay không, nước không còn, lại nấu một nồi là được.”

Lúc này mới có người nói: “Lưu đại gia về nhà sớm, ai nấu nước cho cô hả, cô không biết nơi này sau bảy giờ sẽ không đun nước sao?”