Chương 30: Cảm Ơn Cậu Vì Tất Cả

“Sói bình thường không trực tiếp ăn thịt người, bọn họ sẽ giống như người đứng đi bộ, sau đó đi theo phía sau cậu, đem hai chân trước đặt trên vai cậu, chờ cậu cho rằng là người quen tìm cậu, lúc quay đầu nhìn lại, liền ngoàm một ngụm, cắn đứt cổ cậu, ăn tươi nuốt sống cậu.”

“A...”

Thanh niên trí thức kia vừa nói, một bên còn giả bộ sói ăn thịt người, dọa cho mấy nữ thanh niên trí thức đều thét chói tai, ngay cả Bạch Tố cũng bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, gió thổi qua, chỉ cảm thấy sau lưng lạnh lẽo.

Mọi người ở dưới tình huống kinh hồn chưa định này, tiếp tục cắt lúa mì.

******

Chờ mọi người trở lại ký túc xá thanh niên trí thức, đều đã mệt đến mức không còn người lớn nữa. Bọn họ đều là người từ tỉnh thành tới đây, chưa từng tiến hành lao động cường độ cao như vậy, Bạch Tố tuy rằng đối với loại cuộc sống gian khổ này có chuẩn bị tâm lý, vẫn cắn răng kiên trì, nhưng lòng bàn chân cùng lòng bàn tay cũng đều bị mài ra vài vết phồng rộp.

Cô mới trở về ký túc xá, liền thấy Quý Lan Anh đã lấy nước nóng về phòng, một bên giúp cô kéo rèm cửa sổ, một bên nói: “Tố Tố, cậu tắm rửa chút đi, vừa rồi tớ hỏi người nấu cơm ở căng tin, nói nơi này đến bảy giờ sẽ không có nước nóng.”

Các cô hôm qua một đường bôn ba quá mệt mỏi, chỉ vội vàng rửa mặt liền đi ngủ, căn bản không có vấn đề muốn tắm rửa, hôm nay vừa hỏi, mới biết được đội sản xuất cung cấp củi không đủ, vì tiết kiệm dùng, sau bảy giờ, căng tin liền không còn đun nước nóng nữa.



“Cậu thừa dịp hiện tại còn chưa cắt nước, mau tắm rửa đi, lát nữa tớ lại đi ra ngoài lấy thêm.” Quý Lan Anh nói xong, đã đổ nước nóng vào chậu rửa men trắng.

Đây cũng là khó khăn thực tế đầu tiên mà Bạch Tố về quê năm đó gặp phải. Cô luôn yêu sạch sẽ, mùa đông cũng là hai ba ngày phải tắm rửa một lần, càng đừng nói đến bây giờ là sơ hạ, bọn họ lại lao động cả ngày, cả người đều là mùi chua hôi thối, nếu một hai ngày không tắm rửa, cả người đều sẽ khó chịu.

Nhưng vấn đề này bây giờ thật sự không có biện pháp giải quyết, Bạch Tố cũng chỉ có thể nhập gia tùy tục.

“Cám ơn.” Bạch Tố cảm kích nói.

Điều này ngược lại làm cho Quý Lan Anh ngượng ngùng, đỏ mặt nói: “Cậu cần gì phải khách sáo với tớ chứ, làm tớ không quen, hai chúng ta còn nói những thứ này làm cái gì!”

Nhưng Bạch Tố lại mở miệng nói: “Tớ chính là muốn nói, trước kia tớ luôn không nói, nhưng hiện tại tớ muốn nói ra, Lan Anh, cám ơn cậu, cám ơn cậu bao dung với tớ như vậy, quan tâm tớ nữa.”

Trước kia cô là một người cô độc, cho dù trong lòng cảm kích người khác, nhưng cũng không biết biểu đạt ra như thế nào, điều này cũng khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy cô ấy không có nhân tình gì, dần dần, cũng xa cách tất cả mọi người.