Chương 3: Người Còn Đó, Cảnh Thì Không

nhóm dịch: bánh bao

“Em đến đây...?” Hứa Kiến An nhìn Bạch Tố, ngoại trừ mái tóc hoa râm của cô, cơ hồ hoàn toàn không có gì khác so với dáng vẻ trong trí nhớ.

Khi cô già đi, thì cô vẫn xinh đẹp, thanh lịch và cao quý như vậy.

Bạch Tố ngẩng đầu, ánh mắt thoáng có chút lóe lên, làm bộ không thèm để ý nói: “Em chỉ là... Tùy tiện đi dạo một chút, muốn tìm hiểu...”

Cô nhìn thoáng qua Hứa Kiến An, thấy vẻ mặt anh đang chờ mong nhìn mình, liền hỏi: “Anh... Anh sống ở đây à?”

“Đúng vậy! Hứa Kiến An cười gật đầu, nhìn thoáng qua bốn phía, nói: “Hoàn cảnh nơi này không tệ, anh dẫn em đi dạo?”

Bạch Tố cũng không biết tại sao, bỗng dưng gật đầu đáp ứng, đi theo anh đi vào.

Đây là một viện dưỡng lão hiện đại, ngoài các thiết bị phần cứng hàng đầu thế giới, cũng được trang bị các cơ sở sơ cứu tiên tiến nhất trên thế giới.

Việc trang trí phòng và phòng tắm là tất cả phù hợp với nhu cầu sinh lý của người cao tuổi.

Ngoài ra, viện dưỡng lão cũng được trang bị một loạt các phòng giải trí cho người cao tuổi, công viên ngoài trời, cơ sở thể dục và giải trí, để mỗi người cao tuổi có thể ra khỏi phòng, giao tiếp với những người khác.

Hứa Kiến An chỉ vào cái đình rơm rạ trong công viên, nói với Bạch Tố: “Em nhìn cái đình kia, giống như cái lều che nắng năm đó ở thôn Liễu Khê chúng ta không?”



Đâu chỉ là giống, quả thực giống nhau như đúc, Bạch Tố hình như cũng bị gợi lên một đoạn hồi ức kia, dưới cái lều che nắng đơn giản kia chất chứa đủ cảm xúc hỉ nộ ái ố của đám thanh niên trí thức bọn cô.

Bạch Tố tựa như lâm vào suy nghĩ sâu xa, chậm rãi nói: “Giống, cực kỳ giống...”

Cô còn chưa dứt lời, lại nghe thấy cách đó không xa có một nữ nhân viên mặc đồng phục nhân viên mở miệng hô: “Viện trưởng, thì ra ngài ở chỗ này, đoàn kiểm tra của lãnh đạo thành phố đã đến, tất cả mọi người đang ở phòng họp chờ ngài đó!”

Hứa Kiến An gật đầu nói với người nọ: “Chỗ tôi có khách, bảo bọn họ chờ một lát, tôi lập tức đi qua.”

Bạch Tố đã ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt có kinh ngạc, có tò mò, nhưng cuối cùng trở về bình thản, cô khẽ nhìn mở miệng nói: “Em đã đi ra ngoài nửa ngày rồi, cũng nên về nhà.”

Cô có chút bối rối lấy ra một quyển sổ nhỏ từ trong túi xách ghi lại địa chỉ nhà cô, cùng với chuyến xe buýt từ bệnh viện về nhà.

Thật ra gần nhà cô cách đó không xa cũng có ga tàu điện ngầm, nhưng cuối cùng cô đã quên phương hướng, nơi đó giống như một mê cung, làm sao cũng không đi ra được.

“Anh gọi xe đưa em về.” Hứa Kiến An mở miệng nói.

“Không... Không cần đâu... Em có thể đi xe buýt...”

Bạch Tố khoát tay từ chối, quyển sổ nhỏ trong tay rơi xuống đất, lá bài phòng trừ bị kẹp ở bên trong rớt ra.

“Gọi một chiếc xe tới đưa một vị khách.” Hứa Kiến An vừa gọi điện thoại, vừa ngồi xổm xuống giúp cô nhặt đồ, tấm bài phòng ngừa mất tích kia đã bị anh cầm lấy.