Chương 2: Anh Là Hứa Kiến An?

nhóm dịch: bánh bao

Đầu dây bên kia cũng trầm mặc nửa ngày, cuối cùng mới nói ra một câu: “Mẹ, mẹ tìm cho mình một viện dưỡng lão đi, con không muốn về nước.”

Vì thế Bạch Tố mới xuất hiện ở cửa viện dưỡng lão này.

Cô bị bệnh đãng trí, cái tên nghe có vẻ xa lạ, nhưng nếu nhắc đến một cái tên khác “ bệnh Alzheimer, chỉ sợ không ai không biết.

Trong viện dưỡng lão có rất nhiều người, nhưng phần lớn người già đều có con cái đi cùng, một người như Bạch Tố đến, ngược lại đặc biệt thu hút sự chú ý của mọi người.

Cô cầm một tài liệu tuyên truyền của viện dưỡng lão trên bảng tuyên truyền, dự định nghiên cứu trước.

Viện dưỡng lão này không giống với viện dưỡng lão truyền thống, trong trí nhớ của Bạch Tố, tên của viện dưỡng lão đều tương đối hài hòa mỹ mãn, ví dụ như Di Hòa Đường, An Dưỡng Viện, hoặc là nhà của người già thẳng tanh hơn một chút.

Nhưng tên của viện dưỡng lão này chỉ có hai chữ: Niệm Tố.

Có lẽ là bởi vì chữ Tố cùng tên của cô, làm cho Bạch Tố cảm thấy có chút thân thiết.

Cô đang định mở ra lật xem mấy trang, lại nghe thấy có người ở cách đó không xa gọi cô: “Bạch Tố.”



Người đàn ông đầu tiên là quyết đoán gọi tên cô ấy, sau đó dừng lại một lúc, cuối cùng hỏi: “Em có phải là Bạch Tố không?”

Phản ứng của Bạch Tố lại có chút chậm, mặc dù cô đã nghe thấy giọng nói của người nọ, nhưng tình trạng thân thể hiện tại của cô, không đủ để chống đỡ cô nhanh chóng trả lời đối phương.

Vì thế, cô chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thấy một gương mặt không thể nói là quen thuộc hay xa lạ, chỉ là ngơ ngác đến sững sờ.

Cô nhớ rõ khuôn mặt này, bệnh nhân đãng trí chính là như vậy, cô có thể không nhớ bữa tối tối hôm qua, nhưng đối với chuyện mấy chục năm trước, lại có thể nhớ như in, Bạch Tố cơ hồ là kinh ngạc nói: “Anh...”

Cô còn chưa kịp nói xong, đã nhìn thấy trên mặt người nọ lộ ra nụ cười chờ mong, giống như rất vui mừng cô còn có thể nhớ rõ anh.

“Anh là Hứa Kiến An sao?” Cô cơ hồ có thể xác định đứng trước mặt mình chính là Hứa Kiến An, nhưng vẫn thêm một chữ “sao”, ở thời đại đó, gọi là Kiến Đảng, Kiến Quốc, Kiến Quân rất nhiều, nhưng tên là Kiến An thì cô chỉ biết một người này, huống hồ mấy chục năm không thấy, vừa gặp mặt liền không tốn chút sức lực nhận ra đối phương, tình huống này hình như có chút quá quen thuộc.

Nhưng đối phương lại không thèm để ý chút nào, đã vươn hai tay muốn bắt tay cô, trong miệng còn nói: “Không nghĩ tới em còn có thể nhớ ra anh.”

Người đến tuổi này, được người khác khen ngợi đã là chuyện rất khó có được, trong lòng Bạch Tố tự nhiên là vui mừng, cô cúi đầu mỉm cười, lại cảm thấy có chút ngượng ngùng, ngay cả khen ngợi xã giao như vậy mà cô cũng có thể cảm thấy thỏa mãn đến thế.

Vết sẹo trên trán Hứa Kiến An vẫn còn, cô tự nhiên liếc mắt một cái liền nhận ra anh, nhưng nếu không có vết sẹo kia, chỉ dựa vào khuôn mặt này, Bạch Tố cảm thấy cô cũng có thể liếc mắt một cái liền nhận ra anh.