“Bọn họ yêu đương vụиɠ ŧяộʍ ở chỗ này sao?” Thư Nhan quan sát khách sạn một chút. Ở năm 92, khách sạn như vậy đã rất tốt, cô nhìn bảng giá, phòng cao cấp thì 50 đồng một đêm, so với 500 đồng ở năm 19 thì rẻ hơn rất nhiều.
“Diệp Chí Cường mua cho người con gái kia một căn phòng nhỏ, nó đang được sửa chữa. Vì thế anh ta liền bao một phòng ở chỗ này này trong khoảng thời gian này.” Thư Kiến Dương vừa nói vừa chú ý sắc mặt của cô. Mà vẻ mặt của cô hoàn toàn không thay đổi, xem ra đã hoàn toàn hết hy vọng với Diệp Chí Cường. Em ấy như vậy cũng tốt, có tiền thì không còn lo nữa... Gả..
Cô hơi do dự trong lòng, Thư Kiến Dương quyết định gây khó dễ anh ta một trận, hoặc gây khó dễ em gái nhỏ của anh ta để anh ta phải ra sức bảo vệ. Nếu không em gái này...phải tìm một người khá giả để kết hôn...Dường như...Việc đó có chút khó khăn.
“Đi thôi.”
Người thông báo cho cô chính là người đàn ông trẻ tuổi huýt sáo ở chỗ rẽ. Thư Kiến Dương vỗ vai cô, hai người hùng hổ mà đi tới phòng 505. Bỗng Thư Kiến Dương đạp cửa một cái, cánh cửa liền sập xuống.
Thư Nhan nhìn vết nứt của cánh cửa nhiều lần rồi nuốt ngụm nước miếng, anh ba thật oai phong.
Bên trong hai người đang lõa thể mà ôm nhau một chỗ. Diệp Chí Cường bị âm thanh to lớn hù dọa một chút, cô liếc mắt nhìn anh ta từ trên xuống dưới, không biết việc này có tạo thành bóng ma trong lòng anh ta hay không.
Anh ta quay đầu lại nhìn thấy Thư Nhan còn có Thư Kiến Dương ở phía sau, thì mặt càng đỏ lên. Anh ta vừa muốn lên tiếng thì đã nghe âm thanh tách tách, nhìn về phía phát ra âm thanh thì thấy có người đang chụp ảnh bọn họ với đủ góc độ.
Lý Kiều Kiều hốt hoảng muốn tìm chăn che lại, nhưng lại bị em trai của Thư Kiến Dương giựt lấy rồi ném từ cửa sổ lầu năm xuống, nhân tiện ném luôn quần áo của bọn họ.
Vẻ mặt của cô rất đau khổ nhưng trong lòng không ngừng vỗ tay cho em trai này, lát ra phải thưởng thêm tiền cho cậu ta.
“Đừng chụp ảnh, đừng chụp.” Mắt của Diệp Chí Cường đỏ ngầu nói: “Thư Nhan, cô muốn làm gì?"
Anh ta không tin cô có gan làm ra chuyện như vậy, nhưng Thư Kiến Dương thì có thể. Anh ta quay đầu đàm phán với Thư Kiến Dương: “Anh ba, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, chuyện của tôi và Thư Nhan là chuyện riêng của gia đình tôi, có phải anh quan tâm quá nhiều rồi không?”
“Là tôi nhờ anh ba giúp.” Thư Nhan chỉ về phía Lý Kiều Kiều mà nói: “Bởi vì con hồ ly tinh này, anh đòi ly hôn với tôi? Diệp Chí Cường, anh đúng là tên đàn ông khốn kiếp vô lương tâm.”
“Đừng đánh, đừng chụp nữa mà! Chí Cường, anh ngăn cản bọn họ đi.” Lý Kiều Kiều đứng dậy rồi che lại mặt mình.
Thư Nhan xông qua túm lấy tóc Lý Kiều Kiều rồi tát vào mặt cô ta: “Cha mẹ của cô cực khổ nuôi cô ăn học tới đại học,
vậy mà cô lại học làm tiểu tam? Cô đúng là con hồ ly tinh không biết xấu hổ...”
Thư Nhan tức giận trong lòng đời trước ba mẹ dạy cô trở thành người ngoan ngoãn, chưa từng mắng chửi người khác.
Thấy Kiều Kiều bị đánh, Diệp Chí Cường tiến tới muốn đánh lại Thư Nhan. Nhưng Thư Kiến Dương vung tay lên, hai thủ hạ cao lớn liền tiến tới đánh Diệp Chí Cường tơi bời.
Lý Kiều Kiều đang mang thai, cô không dám ra tay quá nặng, tát cô ta hai bạt tay cũng không xảy ra chuyện gì. Còn nếu ồn ào đến mức xảy thai chết người, thì lúc đó có đúng cũng thành sai.
“Đủ rồi Thư Nhan, cô kêu bọn họ dừng tay đi, có chuyện gì thì chúng ta có thể nói với nhau.” Diệp Chí Cường ôm đầu, thỉnh thoảng kêu đau lên.
Hai thủ hạ của Thư Kiến Dương là hai tay võ chuyên nghiệp, chuyên đánh vào những chỗ đau nhất nhưng không gây chết người.