Chương 1: Xuyên Sách (1)

Thư Nhan nặng nề đỡ đầu, khó khăn đứng dậy, trước mắt là một mảng mù đen, tối hôm qua chỉ đi ngủ muộn một chút mà sao hôm nay đầu lại đau như vậy? Không lẽ là bị sốt?

Chân tay mềm nhũn, cả người không có sức lực, Thư Nhan mở miệng, cổ họng giống khô rát, như thể không nói được vậy.

Với tình hình như thế này thì gọi xe cấp cứu cũng vô dụng.

Một lúc sau, Thư Nhan thốt lên hai tiếng “a a”, cuối cùng cũng có thể nói chuyện một chút, cô lật đật vội vàng đi tìm điện thoại để gọi xe cấp cứu. Cô một thân một mình ở bên ngoài làm việc, một mình thuê một căn phòng nhỏ, trước khi được người khác phát hiện ra thì đoán chừng thân thể cô đã lạnh ngắt.

Lục lọi dưới gối hồi lâu, cô tìm thấy một cục tiền, một tờ một trăm đô la xanh nhạt? Thư Nhan ngẩn người, cô không xa lạ gì với số tiền này, khi còn nhỏ cô đã sử dụng số tiền này, nhưng từ khi quốc gia phát hành tiền giấy mới, loại tiền này đã không còn được nhìn thấy nữa.

Cô ấy khá chắc chắn rằng cô không còn giữ những tờ tiền này. Hôm qua được nghỉ ngơi, cô đã thay một tấm ga giường mới, dưới gối trừ điện thoại di động ra thì không có gì, cả ngày không ra ngoài, cũng không có người vào phòng, thì loại tiền này ở đâu ra?

Kinh khủng nhất chính là tay của cô, Thư Nhan cũng xem như là một mỹ nữ, có một đôi tay rất đẹp, ngón tay thon dài cân đối, móng tay hồng hào đầy đặn, rất nhiều người nhìn bàn tay của cô chỉ tiếc là không cho cô học dương cầm.

Nhưng đôi bàn tay này bây giờ đã đen xạm, da xù xì, ngón tay đều là vết chai. Thư Nhan cử động các ngón ngón tay của mình theo các động tác khác nhau, đó là tay của cô, nhưng cũng không phải của cô ...

Hoảng sợ nhấc chăn lên, cơ thể gầy gò bình thường của cô giờ đã biến biến thành một cơ thể mập mạp, và khi cô bóp chiếc bụng lớn của mình, một cơn đau nhức nhối kéo đến, tiếng kêu hoảng sợ be bé phát ra từ cổ họng cô, toàn thân không kiểm soát được mà run rên.

“Nằm mơ, mình nhất định là đang nằm mơ.” Thư Nhan kinh hãi che miệng, giọng nói này tuyệt đối không phải là cô, âm thanh cứng hơn một chút.

Trước mắt tối sầm, Thư Nhan lại lần nữa ngã xuống, đau nhói, trong đầu hiện lên một ký ức không thuộc về mình, giống như xem một bộ phim hoặc là xem cả cuộc đời của một người.

Người này cũng cùng tên với cô, Thư Nhan, sinh năm 1967, tám đời đều làm nông, nhà có năm anh chị em, cô là con thứ tư trong gia đình, phía trên có hai người anh và một người chị, phía sau thì có một cô em gái đang học lớp ba thì nghỉ để phụ giúp chăm sóc em trai, làm việc nhà. Mười bảy tuổi cô đã gả cho Diệp Chí Cường ở thôn bên cạnh, và sinh ra cô con gái lớn Diệp Tinh Tinh, bởi vì sinh con gái nên không được lòng mẹ chồng và chồng , và vào năm ngoái, cuối cùng cũng sinh được một cậu con trai, lẽ ra mọi khó khăn sẽ qua, nhưng không ngờ, Diệp Chí Cường sau khi kiếm được một số tiền lại bỏ đi, tìm được một tình nhân vừa tốt nghiệp đại học, và quay đầu chán ghét người người vợ ở nhà, chê cô vừa xấu vừa béo, ít học nên quyết định ly hôn với cô, cô không thể chịu đựng được nữa nên đã uống thuốc ngủ.

Đó là lý do mà cô có mặt ở nơi này.

Thư Nhan mở mắt ra, nhìn chằm chằm trần nhà trên đầu, cô không thể tin được, tối hôm qua cô đọc tiểu thuyết hơi muộn, làm sao mà du hành thời gian được?

Nhắc đến tiểu thuyết, Thư Nhan tinh thần liền chấn động, trong tiểu thuyết cha mẹ của nữ chính hình như tên là Diệp Chí Cường cùng Lý Kiều Kiều, mà đây cũng chính là tên của chồng nguyên chủ và tiểu tam. Còn có tên của con gái và con trai nguyên chủ, Diệp Tinh Tinh và Diệp Thiên Bảo, đây không phải là tên của những nhân vật bia đỡ đạn sao. Điều quan trọng nhất là có một tấm bia đỡ đạn tên Thư Nhan không xuất hiện trong tiểu thuyết, bởi vì cô ấy có cùng tên với cô nên cô đọc đoạn đó rất cẩn thận.