Vương Kim Phát kể lại câu chuyện về anh ta và bạn gái cũ của anh ta.
Anh ta nói khi mình vẫn là một viên cảnh sát đã yêu bạn gái của mình, hai người rất yêu nhau, dù về sau biết quá khứ trước đây của bạn gái thì bọn họ cũng chưa từng tách rời.
"Ba năm trước, tôi đã mua một chiếc nhẫn, muốn kết hôn với cô ấy, nhưng cô ấy đã để lại một phong thư, nói cô ấy không xứng với tôi, bảo tôi đừng tìm cô ấy.”
Trần Tiểu Sinh bật thốt lên: "Hai người có tình cảm nhiều năm như vậy, cô ấy nói cô ấy không xứng với anh? Thế trước đó hẹn hò với anh làm gì? Giữa hai người thật sự không xảy ra những chuyện khác sao?"
Cũng khó trách Trần Tiểu Sinh sẽ nói như vậy, căn cứ vào những lời Vương Kim Phát nói, anh ta và bạn gái trước của anh ta đã hẹn hò bảy, tám năm, lúc anh ta vẫn là một viên cảnh sát nhỏ đã ở bên anh ta rồi, anh ta làm tới giám sát cao cấp, kết hôn không phải chuyện nước chảy thành sông sao? Thế nào đột nhiên chạy mất thế?
Cái này hoàn toàn không hợp lẽ thường.
Trần Tiểu Sinh vỗ tay một cái, lớn tiếng nói: "Tôi đã biết, khẳng định là hai người cãi nhau đúng hay không? Hoặc là cô ấy thay lòng đổi dạ rồi? Cái này cũng không nên chứ, anh đã là giám sát cao cấp rồi, việc gì cô ấy phải chia tay với anh?"
Nghe Trần Tiểu Sinh líu ríu phân tích nguyên nhân ở nơi đó, trên mặt toát ra Vương Kim Phát vẻ mệt mỏi vô cùng, anh ta cười khổ một tiếng, lầm bầm nói: "Nếu như hết thảy đều đơn giản như vậy, thế thì lại tốt…”
Vương Kim Phát nói, anh ta với bạn gái rất yêu nhau, trước lúc cầu hôn, hai người còn cùng nhau thỏa sức tưởng tượng tương lai, có kế hoạch sau khi kết hôn đến Singapore hưởng tuần trăng mật, có kế hoạch năm thứ hai sẽ có em bé…
Nghe thấy hai chữ em bé, tiểu quỷ nhe răng, ôm cổ Vương Kim Phát cọ cọ.
Lúc này Vương Kim Phát đã quen sự tồn tại của đứa oắt con này trên vai, từ chỗ đang toát ra khí lạnh trên gương mặt là anh ta đã biết có lẽ là thằng oắt con này đang thân mật với mình.
Anh ta nghiêng đầu, nhẹ nhàng cọ cọ mặt tiểu quỷ, sau đó tiếp tục kể.
"Sau khi Na Na mất tích, tôi tìm cô ấy rất lâu, thế nhưng có làm sao cũng không tìm được cô ấy ở đâu."
"Người thân của cô ấy đã qua đời từ rất sớm, cô ấy cũng không có bạn bè nào, tôi tìm những người bạn chung của chúng tôi hỏi, ai cũng không biết cô ấy đi đâu..."
Vương Kim Phát cười khổ một tiếng nói: "Thậm chí tôi còn lợi dụng sự thuận tiện của chức vụ, lấy danh nghĩa mất tích truy tìm cô ấy đi đâu, nhưng cuối cùng cũng chỉ tra được cô ấy mua vé máy bay đi nước T."
Từ đó về sau, Vương Kim Phát suy sụp tinh thần một khoảng thời gian rất lâu, từ đó đã đóng của trái tim, một lòng nhào đầu vào trong công việc.
Lúc anh ta và Na Na chia tay là ba mươi bốn tuổi, hiện tại anh ta đã ba mươi bảy tuổi nhưng vẫn là một người độc thân.
"Tôi đã từng yêu thương nhau với Na Na như vậy, cô ấy cuối cùng vẫn không từ mà biệt, tôi đã không có khả năng yêu người khác."
"Nếu như nói đứa bé này thật sự là con của tôi, vậy có lẽ đứa bé này là con của tôi với Na Na."
Sau khi Vương Kim Phát kể chuyện tình bi kịch của mình với Na Na, với tư cách là kết tinh tình yêu của hai người, thằng oắt con không có chút phản ứng nào, nhìn dáng vẻ của cậu bé dường như rất lạ lẫm với mẹ của mình.
Nhìn dáng vẻ của tên tiểu quỷ này, có lẽ là chỉ mới hơn một tuổi, đứa bé nhỏ như vậy sẽ không nhớ. Cậu bé cũng không phải là vong nhi, ngược lại là có chút giống là quỷ linh nhi bên nước T. Có điều quỷ linh nhi chánh tông là mang em bé chết yểu về cung phụng trong chùa miếu, nếu là bình thường không thể mời về nhà, kể cả muốn mời về nhà thì cũng cần thủ tục mười phần hà khắc, sau khi mời về cũng cần không ngừng làm việc tốt để cung phụng. Để báo đáp lại, quỷ linh nhi cũng sẽ dùng sức mạnh của mình che chở cung phụng người nhà của người mời về.