Chương 13

Bầu không khí trong căn phòng nhỏ bỗng nhiên xảy ra thay đổi, khói mù màu đen như có như không bay lên theo động tác của bà Vương, âm thầm tới gần Bạch Trân Trân.

Nhanh một chút nữa….nhanh một chút nữa…

Thế nhưng Bạch Trân Trân đột nhiên có động tác, cô bước đôi chân vừa mảnh vừa dài ra, sải bước đi tới trước mặt bà Vương, cướp lấy cái hũ màu đen từ trong tay bà ta.

Cô giơ cao cái hũ lên, dùng sức ném xuống đất, chỉ nghe thấy bốp một tiếng giòn vang, hũ sứ màu đen lập tức vỡ vụn, một người giấy nhỏ vẽ ngũ quan qua loa lắc lư từ trong hũ bay ra, khoảnh khắc nhìn thấy Bạch Trân Trân, người giấy nhỏ bổ nhào về phía cô như bay, thân thể linh hoạt chui vào trong mái tóc lượn sóng của cô, giấu mình thật kỹ.

Bạch Trân Trân: “...”

Bà Vương: “...”

Nhìn thấy bà Vương tức tới mặt cũng biến hình, khóe miệng tràn ra máu đỏ sẫm, Bạch Trân Trân giật nảy, vội vàng lùi lại mấy bước.

Thế nhưng chính là mấy bước lùi lại này, cô vừa hay lùi vào trong khí đen do bà Vương phóng ra, nhìn khí đen bao bọc lấy Bạch Trân Trân, bà Vương cười khặc khặc quái dị.

Bà ta đưa tay lau máu tươi bên miệng, ánh mắt nham hiểm rơi lên tầng tầng khí đen cuộn trào đó.

Bị những khí đen này bao bọc, bà ta không tin con nhỏ chết tiệt đó còn có thể rút lui an toàn!

Thế nhưng trong khói đen truyền tới mấy tiếng ho khan, tiếp theo chính là giọng nói mang theo oán giận của người phụ nữ.

“Trong căn phòng này ở đâu ra nhiều khói như vậy?”

Bạch Trân Trân ho khan mấy tiếng, thuận tay móc ra một cái quạt gấp từ trong túi dùng lực quạt mấy cái, khói màu đen theo động tác của Bạch Trân Trân nhanh chóng tản đi, ánh nến bên cạnh điện thờ lại tối lại mấy phần, ngọn lửa lập lòe mấy cái, hoàn toàn tắt lụi.



Trong căn phòng chìm vào tối tăm, Bạch Trân Trân hơi sửng sốt, vô thức tìm kiếm bên cạnh.

“Chị Bạch, phía trên tay phải 3cm, công tắc ở đó.”

Giọng nói suy yếu của A Bổn từ trong tóc truyền ra, Bạch Trân Trân dựa theo chỉ dẫn của anh ta, tay phải mò lên trên một lúc, cuối cùng cũng mò được công tắc.

Chỉ nghe thấy tách một tiếng, đèn trên trần nhà sáng lên, ánh đèn vàng vọt xua tay bóng tối, thắp sáng căn phòng không lớn.

Bạch Trân Trân nhìn thấy bà Vương vừa nãy còn càn rỡ ngông cuồng ngồi phịch trên đất, tay bà ta ôm ngực, từng ngụm máu tươi tràn ra từ trong miệng bà ta, thuận theo cằm của bà ta nhỏ tí tách xuống đất.

Nhìn thấy bộ dạng này của bà ta, Bạch Trân Trân bị dọa sợ, vội vàng lùi lại một bước: “Bà Vương, tôi không làm gì hết! Bà đừng có ăn vạ!”

Cô thật sự không làm gì cả, sao bà Vương lại đột nhiên hộc máu?

Lúc Bạch Trân Trân xua đuổi khí đen, bà Vương đã gặp phản phệ, bà ta không ngờ Bạch Trân Trân còn trẻ đã có bản lĩnh lớn như vậy, nhưng cô vẫn giả vờ như không biết gì cả, bà Vương tức tới mức tim đập dữ dội.

Thế nhưng suy cho cùng bà ta quá lớn tuổi, vừa nãy bị khí đen phản phệ, lại quá đỗi tức giận, kết cục của tim quá tải chính là nhắm mắt lại, rơi vào hôn mê.

Bạch Trân Trân: “...”

Cô nói cô bị oan, không biết có ai tin không…

Hiện trường chỉ có cô và bà Vương, ồ, còn có A Bổn hồn sắp tiêu tan, dĩ nhiên Bạch Trân Trân không tiện đi lên tra xét tình hình của bà Vương.

Vẫn là A Bổn nói với cô một câu bà Vương chưa chết, Bạch Trân Trân mới rời khỏi cửa hàng nhan đèn.