Chương 12

Bà Vương: “...”

Vả mặt quá nhanh giống như gió lốc, bà Vương thậm chí còn chưa kịp phản ứng, tấm cửa bí mật bị bà ta dán vô số bùa chú đó đã bị người ta đá văng.

Ở trong tầm nhìn của bà Vương, những môn thần màu đen đó thậm chí đều chưa từng thể hiện ra anh tư của mình đã hóa thành khí đen biến mất không thấy tung tích.

Ánh nến trên điện thờ chớp lóe, ánh sáng tối tăm lại.

Bà Vương vô thức cầm lấy cái hũ màu đen đó ôm vào trong lòng, ánh mắt hung tợn nhìn người từ bên ngoài đi vào kia.

Người tới xuyên qua cửa bí mật chật hẹp, bước vào căn phòng chật hẹp này, ánh nến dập dờn, dung mạo của người tới cũng hiện ra trong mắt bà Vương.

Đó là một cô gái trẻ tới quá đáng, cô cũng vô cùng xinh đẹp, lúc này mới tháng tư, trời buổi sáng còn có hơi lạnh, cô thế mà lại mặc áo may ô, quần đùi lang thang khắp nơi, đôi chân dài trắng nõn kia tăng thêm một vệt sáng cho căn phòng u tối.

Bà Vương nghiến răng, ôm cái hũ trong tay nhìn Bạch Trân Trân: “Nếu cô tiến tới một bước nữa, đừng trách tôi không khách sáo với cô!”

Cô có thể phá môn thần của mình, lại tìm được tới đây nhanh như vậy, tuyệt đối không phải người đơn giản gì, bà Vương vô cùng cảnh giác nhìn Bạch Trân Trân, khàn giọng nói: “Rốt cuộc cô muốn làm gì?”

Bạch Trân Trân không ngờ bà Vương này lại lớn tuổi như vậy, bà ta không cao, đoán chừng chỉ có khoảng một mét rưỡi, bà ta mặc một bộ đồ đen, trên gương mặt giăng đầy nếp nhăn lộ ra vẻ cảnh giác cao độ.

Bạch Trân Trân vô tội nhìn đối phương: “Bà chính là bà Vương?”

Bà Vương híp mắt: “Sao cô biết?”

Bạch Trân Trân: “Không phải trên tấm biển bên ngoài viết đó sao?”



Bà Vương: “...”

Trong căn phòng này chất không ít đồ đạc, rõ ràng bên ngoài đã là ban ngày, trong phòng vẫn tối đến đáng sợ, có lẽ là bởi vì không thông gió, mùi trong căn phòng này vô cùng dọa người.

Bạch Trân Trân cũng không phí lời, ôn tồn nói: “Bà Vương, tôi có một khách hàng có lẽ là bị bà bắt rồi, tôi hi vọng bà có thể trả khách hàng của tôi lại cho tôi.”

A Bổn không phải chính là khách hàng của cô sao?

Khách hàng?

Cái tên này thật mới mẻ.

Bà Vương ôm chặt cái hũ màu đen trong tay, ánh mắt nhìn Bạch Trân Trân lộ ra ác ý không chút che đậy, bà ta nghiến răng nói: “Không thể nào, lệ quỷ quấy phá, tổn hại người vô tội, trái với thiên đạo, tôi là thay trời hành đạo, cô là người trong huyền môn, sao có thể chung đội với lệ quỷ?”

Đối phương khàn cả giọng, dáng người nhỏ như thế, giọng nói lại lớn như thế, lời nói ra cũng rất hùng hồn chính nghĩa, tựa như Bạch Trân Trân mới là tà ma ngoại đạo.

Bạch Trân Trân thở dài một hơi, sau khi thích ứng với bóng tối, cuối cùng cô cũng chú ý tới cái hũ màu đen được bà Vương ôm trong ngực.

Cũng không trách vừa nãy cô không nhìn thấy, bà Vương mặc một cây đen, ánh sáng trong phòng lại mờ tối, cái hũ màu đen bị bà ta ôm trong tay, Bạch Trân Trân thật sự không nhìn thấy.

Trực giác nói với Bạch trân Trân, quỷ hồn của A Bổn đã bị phong ấn trong cái hũ màu đen đó.

Bà Vương còn đang lên án Bạch Trân Trân, đồng thời ngón tay còn lặng lẽ động đậy, đây là đại bản doanh của bà ta, là địa bàn của bà ta, bà ta còn có thể bị người ngoài khi dễ?

Bà ta muốn xem thử, con nhỏ chết tiệt không biết trời cao đất dày này có thể có năng lực thoát ra khỏi đây không.