Chương 9

Vì thế Thẩm Tu Trúc liền quyết định ở lại Trang Chu đảo, ở đây có quả xoài ngọt ngào, quả chuối mềm mại, quả chanh dây chua lè, dưa hấu nhiều nước, tuyển tập truyện tranh đầy màu sắc phong phú, còn có gia gia dạy cậu học chữ của hiện đại.

Có đôi khi gia gia cũng sẽ nhận vẽ tranh, sau đó cả ngày đều ở trong thư phòng vẽ tranh, ngẫu nhiên cũng sẽ mang Thẩm Tu Trúc đến chỗ nào đó ở đảo Trang Chu để vẽ phong cảnh hay thực vật, hiện tại trong nhà còn có một dì mập mạp sẽ nấu canh gà và bánh bao cuộn cay cho Thẩm Tu Trúc ăn.

Thẩm Tu Trúc càng ngày càng ít ngủ, khoảng thời gian trước có một lần cậu ngủ quên liền nhìn thấy mình đang ở trong phòng của Thẩm phủ, cậu rất sợ hãi, cũng may sau khi tỉnh dậy liền thấy mình đã trở lại đảo Trang Chu, cậu thích nơi này, tuy rằng ngẫu nhiên sẽ cảm cô đơn.

Nhưng giờ phút này Thẩm Tu Trúc đã không còn cô đơn, thân thể mảnh khảnh gầy yếu của cậu đang ngồi trên sô pha trong phòng khách cầm quyển truyện tranh 《 Astro Boy tay sắt 》, truyện tranh chỉ lớn cỡ bàn tay người trưởng thành, Thẩm Tu Trúc đọc sách chậm, rất nhiều chữ đều không quen biết, cho nên chỉ có thể nhìn tranh vẽ, nửa đoán nửa mò xem đến mê mẩn.

Dì Ngô là người mà Chu Học Quân mời đến nấu cơm, tiền để dành của Chu Học Quân rất phong phú, cho nên cũng không có bủn xỉn bạc đãi bản thân, nếu không, chỉ mới có một tháng, sao ông có thể mua cho Thẩm Tu Trúc mười mấy bộ truyện tranh. Đây chính là tiền lương một tháng của một công nhân bình thường. Chỉ là ông chưa từng dưỡng quá trẻ con, ngoại trừ về mặt vật chất làm đứa nhỏ sống thật tốt, còn về mặt tinh thần, ông cũng không có thời gian để lo.

Thẩm Tu Trúc chớp chớp mắt, hai mắt có chút chua xót, lúc này, dì Ngô đã dọn dẹp xong phòng bếp chuẩn bị về nhà nói, “Tiểu Trúc Tử, dì về trước nha, buổi tối con muốn ăn cái gì?”

“Tạm biệt dì! Con muốn ăn bánh bao cuộn……”

“Ai da! Bé ngoan của tôi ơi, ông nội của cháu mỗi ngày đều lấy thịt cá dưỡng cháu, sao lại dưỡng ra một người ăn uống đơn giản như vậy chứ……”Dì Ngô cười không khép được miệng, tuy rằng Chu lão không có nói, nhưng đã ở chung hơn một tháng, bà cũng biết đầu óc của đứa nhỏ này có chút không tốt, nhưng được cái ngoan ngoãn không gây phiền, lớn lên còn xinh đẹp, làm bà rất là thích.

Bà đi qua chỗ Thẩm Tu Trúc, một lần nữa giúp Thẩm Tu Trúc cột lại tóc, sau đó vỗ vỗ đùi đứa nhỏ vài cái liền đứng dậy ra cửa.

Thẩm Tu Trúc ôm truyện tranh lên lầu hai, cậu nhẹ nhàng đi vào thư phòng, liền nhìn thấy gia gia đang mang mắt kính đứng trước án thư bên cạnh cửa sổ, gia gia không có vẽ tranh, mà giống như là đang viết thứ gì. Trong thư phòng có 3 cái kệ sách để sát tường, trên kệ để đầy sách báo, bên phải cửa sổ còn có một cái kệ sách nhỏ, chuyên dùng để sách báo nhi đồng của Thẩm Tu Trúc, đây là kệ sách thuộc về Thẩm Tu Trúc.

Cậu thật sự là quá nhàm chán, liền bỏ truyện tranh xuống mà vây quanh 3 cái kệ sách, Chu Học Quân bị động tĩnh của cháu trai quấy rầy, cũng buông bút lông, mở ra ngăn kéo lấy ra 1 đồng tiền giấy, gọi cháu trai lại nói: “Tiểu Trúc Tử, tiền nè, con đi mua kem ăn đi.”

Mỗi ngày vào lúc chạng, ông thường dẫn Thẩm Tu Trúc đi bộ gần nhà để tiêu thực, ra khỏi ngõ nhỏ chính là phố Hạnh Phúc, trên đường có một cái quầy bán quà vặt, Thẩm Tu Trúc rất thích lôi kéo ông đi mua kem, đi riết liền quen cửa quen nẻo, Chu Học Quân cũng yên tâm để Thẩm Tu Trúc đi một mình, đỡ phải ở trong thư phòng làm phiền ông.

------------------------------------