Sau khi dẹp tiệm, hai vợ chồng đi đòi nợ, nhưng không một ai chịu nhận.
Nhà bọn họ đã trải qua quãng thời gian khó khăn nhất từ trước đến giờ, dù giằng co qua lại suốt sáu năm trời nhưng vẫn không có kết quả, ngay cả luật sư cũng nói khoản nợ này không có hiệu lực về mặt pháp lý, bởi vậy chỉ có thể cam chịu. Lúc Lưu Tú Bình xé giấy nợ, ngực bà ấy như bị ngạt thở, bắt đầu đổ bệnh nặng không thể gượng dậy được.
Những người đó đến ăn thiếu rồi ghi nợ, bởi vì có cha của Tống Minh ở đằng sau giựt dây.
Ông ta vừa không cần bỏ tiền ra mà có thể thu được các mối quan hệ, càng nhiều thì càng lời.
Lưu Tú Bình cái gì cũng tốt, chỉ là tính cách của bà ấy mềm yếu đến mức ai cũng có thể nghe theo, chồng của bà là Lý Toàn Phúc thì lại như một hũ nút.
Bởi vậy những người đó liền được nước làm tới.
Lý Chí Kiệt đứng từ trên cao nhìn xuống đối phương: “Muốn đánh nhau phải không? Chúng ta ra ngoài rồi đánh.”
Lúc người nhà họ Tống ức hϊếp hai mẹ con Lục Tĩnh Nhiên, Lý Chí Kiệt chỉ mới mười mấy tuổi nên không có cách gì ngăn cản được, nhưng lại không ít lần cãi nhau với Tống Minh.
Từ khi còn nhỏ Lý Chí Kiệt đã cao hơn bạn bè cùng trang lứa, thực lực của hai người cũng cách xa, bởi vậy có một khoảng thời gian dài Tống Minh thậm chí còn không dám ra khỏi cửa một mình.
Bây giờ hắn ta vẫn còn bị bóng ma tâm lý ám ảnh.
Lý Chí Kiệt vốn đã không ưa Tống Minh từ lâu, trong lòng thầm viết thêm một dấu gạch để tính sổ.
Lưu Tú Bình luôn cản không cho con trai mình xung đột với Tống Minh, nhưng hôm nay người ra mặt lại là Lục Tĩnh Nhiên, bởi vậy thái độ của bà tự nhiên cũng khác hẳn.
Vì vậy Lý Chí Kiệt mới tự tin, còn ước gì có thể đánh cho đối phương một trận ra trò.
Thật ra anh ấy cũng cảm thấy ngạc nhiên, bình thường Lục Tĩnh Nhiên không thèm để ý đến Tống Minh, sao hôm nay lại đột nhiên thay đổi rồi.
“Chỉ là cái quán tồi tàn rách nát thôi. Ai mà thèm chứ? Tôi không đến đây nữa.” Tống Minh do dự một lúc, nghĩ nếu bị tên lưu manh này đánh thì lỗ to, bởi vậy nói xong một câu liền bỏ đi.
Hắn ta vẫn hèn nhát như cũ.
Đi được mấy chục mét, Tống Minh quay đầu nhìn lại, trong lòng thầm cười lạnh, cứ chờ đó xem, một ngày nào đó ông đây sẽ chỉnh chết mấy người.
Lưu Tú Bình muốn mở miệng giữ người ở lại, nhưng bị con trai ngăn cản.
Bà có chút lo lắng, hai đứa nhỏ này hôm nay làm sao vậy.
Lâm Khâm nói với Lý Chí Kiệt: “Anh tìm cho em tờ giấy trắng lớn một chút.”
“Hả? Chi vậy?” Con mọt sách lại bắt đầu sai mình chạy vặt rồi!
“Chữ này nhỏ quá, sợ có người mắt kém lại không nhìn thấy.”
“Được.” Lý Chí Kiệt nghe vậy liền đi tìm ngay.
Vài phút sau, anh ấy lấy ra một tờ lịch treo tường từ năm ngoái đưa cho cô.
Lâm Khâm cầm lấy nhìn thử, trong lòng thầm tặc lưỡi, lịch ở thời đại này cũng rất phóng khoáng. Người mẫu in ở phía trên còn mặc bikini, còn là sọc kẻ hợp mốt nữa.
“Em nhìn gì vậy?”
“Chị gái xinh đẹp.”
Lý Chí Kiệt: “...”
Anh ấy nhớ năm ngoái khi mang cuốn lịch này về, Lục Tĩnh Nhiên còn nói không nghiêm túc, sao bây giờ còn coi với vẻ thích thú hơn cả mình luôn vậy?
Đã vậy còn không xấu hổ chút nào.
Chẳng lẽ lần này thi cuối kì quá tệ, cho nên cô bị kí©h thí©ɧ lớn rồi?
Gái xinh ngực khủng đúng là món quà của nhân loại! Lâm Khâm nhìn hình một hồi rồi mới tập trung làm việc chính.
Cô cũng không tìm bút lông, nhặt một que củi dưới bếp còn dư lại phần than, viết xuống dòng chữ “Quán không nhận ghi nợ”.