Xe lửa lại ngừng lại ở trạm dừng chân.
Ở ngoài cửa sổ xe, có rất nhiều nông dân xung quanh bán mấy loại chuối cho hành khách trong xe lửa.
Nếu xa lấy không được, có thể dùng gậy trúc để lấy, hai đồng là được một đống chuối.
Mang Manh mua một chút về, sau đó chia cho Lục Tĩnh Nhiên và Lý Chí Kiệt mấy trái.
Lục Tĩnh Nhiên không ăn uống gì, ăn trái cây có thể khiến cô thoải mái hơn mấy món đồ ăn khác, nên cô nhận lấy lòng tốt của đối phương.
Trong lúc Mang Manh luôn tìm Lục Tĩnh Nhiên nói chuyện, thì không thể ý đế Dương Thu Di.
Tính tình của cô ta trước nay đều như vậy, hôm nay cô ta đá trúng cục sắt, hy vọng là sau này cô ta bớt cái tính tình của bản thân một chút, hơn nữa cô ấy và Trần Viễn Đào đều cảm thấy Lục Tĩnh Nhiên không có sai chỗ nào!
Sắc trời dần dần tối, khoảng mười giờ tối, những người trong xe đều chuẩn bị đi ngủ.
Lục Tĩnh Nhiên ngủ không sâu, đột nhiên cô nghe thấy tiếng động rất nhỏ, nên mở mắt ra nhìn.
Dưới ánh trăng mờ ảo, cô nhìn thấy có hai người đàn ông ở phía trước đang lục túi hành lý của hành khách.
Cô thấy được cảnh móc túi.
Khoảng sáu giờ xe lửa xe tạm dừng lần nữa, sau khi những người này đắc thủ sẽ lập tức xuống xe, khi hành khách phát hiện mất đồ, bọn họ chắc đã bỏ chạy xa rồi.
Ở xe lửa ăn trộm đều có một đội gây án, Lục Tĩnh Nhiên không chắc chắn được, ngoài trừ hai người này thì còn đó đồng lõa tiếp tay khác hay không?
Hoặc trên người bọn họ, có mang hung khí hay không?
Hiện tại cô chỉ có thể ăn cả ngã về không, nên không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Cô chỉ có thể giữ mình thì mới có thể giúp đỡ người khác, Lục Tĩnh Nhiên âm thầm nói bản thân như vậy.
Cô nhắm mắt lại.
Vì ăn trộm nên tiếng động gây ra rất nhỏ, nhưng cô vẫn có thể nghe thấy được.
Hai giây sau, cô lại mở mắt ra.
Trong thùng xe này đa số đều là người làm công, trên người họ đều mang hy vọng của cả một gia đình,
Khi cô nghĩ đến viễn cảnh cả toa xe rối loạn vào ngày mai, tay cô nắm chặt lại.
Nếu như cô làm bộ đi WC, khi đi đến cuối thùng xe,
Đầu xe có nhân viên bảo vệ.
Lục Tĩnh Nhiên suy nghĩ chuyện này hai lần, sau đó định đứng lên, thì đột nhiên cảm thấy có ai đang nhìn cô.
Là người đàn ông ngồi đối diện.
Khi ánh mắt hai người chạm vào nhau, hai bàn tay của Dư Kinh Viễn đặt trên đầu rồi, để lòng bàn tay hướng lên trên.
Đây là ngôn ngữ câm điếc trong quân đội, có ý nghĩa là “đừng nhúc nhích”.
Cô gái đối diện nhắm mắt lại, cô đã hiểu, Dư Kinh Viễn nhẹ nhàng thở ra.
Cô rất thông minh và nhạy bén, anh bổ sung thêm thông tin ấn tượng về cô gái này.
Lục Tĩnh Nhiên nghe thấy tiếng động, có lẽ hai bên đã động thủ với nhau.
Đến khi có người kinh ngạc hoảng hốt hét lên: “Có ăn trộm.” Lúc này cô mới mở mắt ra nhìn.
Suy nghĩ của cô đúng là không sai, trong số hành khách có một tên đồng lão, tổng cộng là ba người, trên mặt đất còn có dao.
Khi đèn sáng lên, người đàn ông kia không có chút tổn thương nào.
Ánh mắt hai người va vào nhau, đôi mắt anh rất sáng.
“Anh Kinh Viễn, anh có sao không?” Dương Thu Di nhìn theo tầm mắt của Dư Kinh Viễn, thì nhìn thấy Lục Tĩnh Nhiên.
Khuôn mặt Dương Thu Di đen lại, hiện tại cô ta cảm thấy cô gái này thật phiền, may mắn là sau này bọn họ không còn gặp nhau nữa.
“Không có gì.”
Dư Kinh Viễn dời tầm mắt đi, đi nói rõ tình huống này cho nhân viên bảo vệ.
Sau khi nhân viên bảo vệ đưa ba tên móc túi này đi, sự rối loạn trong toa xe mới yên tĩnh lại, nhân viên toa xe trấn an mọi người rằng đã liên lạc với đồn công an, lần dừng chân tiếp theo sẽ áp giải mấy tên móc túi đi xuống.