Chương 31

Một lần ầm ĩ như vậy trôi qua, sắc trời bên ngoài dần sáng, rất nhiều người không dám ngủ, bọn họ đều lo sợ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Dương Thu Di dùng giọng điệu đầy tự hào nói: “Anh Kinh Viễn rất lợi hại, đừng nói là ba tên móc túi, dù có xuất hiện thêm ba tên nữa anh ấy vẫn có thể bắt gọn bọn chúng.”

Người xung quanh nghe rồi ồn ào tán dương, người đàn ông này đúng là không tệ, đã dũng cảm mà tài nghệ cũng tốt.

Lý Chí Kiệt nói nhỏ với Lục Tĩnh Nhiên: “Anh không nhìn ra luôn, thì ra thân thủ của anh ấy lợi hại như vậy.”

Nếu cậu ta có thể lợi hại như vậy thì quá tốt rồi.

Lục Tĩnh Nhiên cười cười nhưng không nói gì, thời buổi này người có thể xuất ngoại du học, còn học trường không quân, không nói đến mấy điều kiện khác.

Chính bản thân anh đã không bình thường rồi.

Nhưng mà dù sao chuyện này không liên quan đến cô.

Giữa trưa xe lửa sẽ đến Quảng Châu, khi xe lửa sắp đến trạm dừng chân, Mang Manh nói: “Lục Tĩnh Nhiên, em cho chị cái địa chỉ đi, sau này chị có thể viết thư cho em.”

Trần Viễn Đào cũng nói: “Chị cũng muốn nữa.”

Ở cái thời đại này, thanh niên lưu hành việc viết thư kết bạn qua lại với nhau, bọn họ tán gẫu vui vẻ như vậy, lưu lại địa chỉ để viết thư cho nhau là chuyện hết sức bình thường.

Lục Tĩnh Nhiên lấy cuốn vở nhỏ tùy thân mang theo của cô ra, cười nói: “Để em lưu địa chỉ của mọi người, sau này em sẽ viết thư cho các chị, các chị sẽ hồi âm cho em chứ?”

“Đương nhiên là sẽ hồi âm rồi!” Hai người vui vẻ trả lời.

Hai cô gái nói địa chỉ, Lục Tĩnh Nhiên viết lại.

Sau khi cô viết xong thì đưa cho Mang Manh nhìn lại xem, đúng là không viết sai, cô ấy còn “Ồ” lên một tiếng.

“Chữ của em viết thật đẹp, người cũng như chữ, chị thấy em lớn lên cũng rất đẹp, tên cũng rất hay, Bạch Cư Dị từng viết ‘Ra phủ về Ngô Lư, tĩnh nhiên an thư dật’.”

Mang Manh cảm thấy cô gái này rất dễ nhìn, tuy làn da có hơi đen, còn mang mắt kính, nhưng ngũ quan gương mặt cô lại rất xinh đẹp, dưới chiếc mắt kính chính là hàng mi rất dài, màu môi của cô cũng rất xinh đẹp.

Dư Kinh Viễn cũng nhìn thoáng qua, cô viết hơi nhanh, nên không chú ý hay cẩn thận, hơi qua loa một chút nhưng lại cứng cáp mạnh mẽ.

Người cũng như chữ, lời này đúng là không sai.

Rất hiếm cô gái nào có lá gan lớn như vậy.

Trần Viễn Đào và Mang Manh nói xong địa chỉ, Dư Kinh Viễn đang định mở miệng nói, thì Lục Tĩnh Nhiên lại không nhìn anh, cất cuốn vở nhỏ vào trong túi.

Lúc này Dư Kinh Viễn mới nhận ra, trong lòng anh âm thầm cười một tiếng, cô gái này cảm thấy bản thân có chung đề tài với hai người kia, nên loại bỏ anh ra bên ngoài.

Thì ra bản thân anh bị ghét bỏ.

Lúc xe lửa đến trạm, Dư Kinh Viễn đứng lên, anh đi được vài bước, thì quay đầu lại lấy chiếc máy nghe nhạc thường mang theo bên mình ra, rồi đặt trước mặt Lục Tĩnh Nhiên.

“Tôi tặng em cái máy này.”

Lúc trước anh thấy cô gái này, thường cố ý vô tình nhìn chiếc máy nghe nhạc của anh.

Dường như cô rất thích chiếc máy này.

“Sao cơ?” Lục Tĩnh Nhiên có hơi ngốc ra, sao đột nhiên anh lại tặng cái máy này cho cô?

Dư Kinh Viễn chỉ xuống tay của cô.

Lục Tĩnh Nhiên cúi đầu nhìn.

Cô tô đen gương mặt và cổ, đương nhiên là chỗ tay cô cũng không quên bôi đen, nhưng lúc nãy cô không chú ý đến, chỗ tay áo hơi bị kéo lên, làm lộ ra lớp da thịt bên trong.

Đường ranh giới đen trắng hiện ra rất rõ ràng.