Chương 3

Hôm nay Lý Chí Kiệt đã làm xong việc mà sư phụ giao cho, bởi vậy nên hắn liền chạy đến trường tìm Lục Tĩnh Nhiên để cùng cô đi về nhà.

Trong vòng nửa năm mà hắn đã trưởng thành lên trông thấy, người cao như một cây sào tre, cả cơ thể như treo lủng lẳng ở trong bộ quần áo.

Có thể thấy cái quần vẫn còn mới chắc là may không lâu, nhưng hiện tại nó đã ngắn đi một đoạn, lòi ra mắt cá chân trông có chút ngốc nghếch, ai nhìn vào còn tưởng chiếc quần bị cắt xén mất một đoạn vậy.

Lâm Khâm nhìn chàng trai trẻ ngốc nghếch ở trước mặt.

Cô nhớ lại rồi so sánh với những thông tin liên quan đến Lục Tĩnh Nhiên.

Cha của Lục Tĩnh Nhiên là một thanh niên trí thức, kỳ thi đại học được khôi phục vào năm 1977. Bởi vậy hầu hết những thanh niên trí thức ở nông thôn đều cố gắng tìm mọi cách để trở lại thành phố, cha của cô ấy cũng rời đi.

Nhưng ông ta không mang theo đứa con gái chưa đầy năm tuổi và người vợ đầu tiên của mình, mà chỉ cầm theo một tờ đơn thỏa thuận ly hôn.

Có lẽ vì chứng kiến mẹ qua đời vì bệnh hiểm nghèo nên Lục Tĩnh Nhiên cũng cứng rắn hơn các bạn cùng trang lứa, từ khi còn nhỏ cô ấy đã ít nói.

Sau khi mẹ của Lục Tĩnh Nhiên mất, nhà họ Lý ở bên cạnh đã chăm sóc cô ấy rất chu đáo.

Nhưng mà gia đình này...cuối cùng cũng không có kết cục tốt đẹp. Đây cũng là một trong những ngòi nổ dẫn đến tính cách cực đoan của Lục Tĩnh Nhiên.

Nhà họ Lý có người con trai có quan hệ rất tốt với Lục Tĩnh Nhiên, khi đối phương xuất ngũ trở về, vừa lúc gặp phải cảnh chính sách ở phía trên thay đổi, cho nên không có sự phân công việc làm.

Tuổi trẻ không biết lợi dụng quan hệ, cuối cùng thanh niên đành phải xin vào làm bảo vệ trong một xí nghiệp tư nhân.

Mới đi làm được hai tháng, trong lúc tuần tra đêm bắt trộm thì bị đâm, ngã từ tầng ba xuống dưới.

Dù tính mạng của hắn được cứu nhưng chân thì bị gãy, hắn cũng không thể đi lại thuận lợi trong tương lai nữa. Nhà máy lập tức sa thải hắn và trả cho Lý Chí Kiệt 2000 đồng.



Chỉ với 2000 đồng này mà xem như mua hết phần đời còn lại của hắn.

Người con trai ở cách vách hẳn là người trước mặt cô.

Lý Chí Kiệt thấy đối phương nhìn mình rất kỳ lạ, bèn hỏi: “Có gì dính trên mặt anh hả?”

“Không có.”

Lý Chí Kiệt suy nghĩ một chút rồi nói: “Em thi không tốt đúng không? Haiz, thi xong cũng đừng nghĩ nhiều làm gì cho mệt.”

Lâm Khâm gật đầu, cô thật sự không muốn nói chuyện, bởi vì cô còn chưa kịp bình tĩnh thích nghi với thân phận mới này.

Trấn nhỏ này cũng có trường trung học cơ sở khác, nhưng những học sinh có thành tích tốt đều sẽ vào học ở trường Nhất Trung, bởi vì nơi đó tập trung rất nhiều giáo viên giỏi.

Dù điều kiện trong nhà có khó khăn đến đâu, hầu hết các bậc phụ huynh đều sẵn sàng chi tiền cho con em mình theo học.

Nhiều gia đình đều tự hào về việc con cái mình học ở trường Nhất Trung. Suy cho cùng, chỉ những học sinh có thành tích tốt thì mới được nhận vào học.

Lâm Khâm không biết đường, bởi vậy cô vẫn luôn đi theo ở phía sau.

Khi hai người đi đến nhà ga, chuyến tàu này đã bán hết vé ngồi, bọn họ chỉ có thể đứng vịn thành xe để về, giá vé cũng sẽ rẻ hơn ghế ngồi, chỉ tốn một đồng rưỡi.

Đường núi quanh co gập ghềnh, nhiều chỗ có ổ gà nên thân xe rung lắc dữ dội.

Lâm Khâm không quen với cảnh này, bởi vậy cô nhanh chóng bị say xe, sắc mặt cũng tái nhợt.