Chương 22

Cái này phải tận mấy trăm đồng! Có lẽ còn hơn như vậy nữa.

"Em lấy đâu ra vậy?" Lý Chí Kiệt kinh ngạc hỏi, hiện tại đầu óc cậu ta rất hỗn loạn.

"Em bán trang sức của mẹ em." Lâm Khâm thản nhiên nói.

"Bán! Em... Sao em có thể làm như vậy! Em bị trúng tà rồi!" Cậu ta nắm lấy bả vai của đối phương, lắc mạnh mấy cái.

Lâm Khâm nhất thời lơ là không né tránh kịp, cô bị lắc có hơi choáng váng, sau khi đứng vững thì nói chắc nịch: "Dù thế nào em cũng phải tới thành phố Nam, anh có thể tự về, chúng ta chia tay ở đây."

Lý Chí Kiệt rất muốn giật lấy tiền của đối phương, sau đó cưỡng chế đem người trở về.

Thế nhưng cuộn tiền đó đặt ở trong lưng quần của Lục Tĩnh Nhiên, đối phương có thể thò tay vào lấy, nhưng cậu ta không thể đưa tay vào trong quần một cô gái được.

Lý Chí Kiệt chỉ có thể thử thuyết phục, cười nới lỏng bả vai: "Lục Tĩnh Nhiên, em đừng quậy nữa, cất tiền đi, chúng ta lập tức trở về."

Hai người nhìn nhau mấy giây, nụ cười trên gương mặt Lý Chí Kiệt lại lập tức biến mất.

Cậu ta muốn mắng chửi người, con bé này điên thật rồi, kiểu này không cứu nổi nữa.

...

Bốn tiếng sau, hai người xếp hàng ở sảnh bán vé.

Lâm Khâm xếp hàng gần ba tiếng đồng hồ, cuối cùng mua được hai vé đi đến thành phố Nam.

Lý Chí Kiệt không thuyết phục được đối phương, cũng không yên tâm để Lục Tĩnh Nhiên đi một mình.

Hơn nữa nếu cậu ta thật sự về nhà như thế, kiểu gì cha mẹ cũng sẽ lột da của cậu ta.

Ban đầu là không tình nguyện, thế nhưng Lý Chí Kiệt nghe xong, trong lòng lại nhen nhóm một tia hy vọng, biết đâu hai người thật sự chó ngáp phải ruồi, nhỡ đâu có thể kiếm được tiền thì sao?

Nhỡ đâu.

Bây giờ cũng chỉ có thể nghĩ theo chiều hướng tích cực, Lục Tĩnh Nhiên từng chút từng chút lừa cậu ta cùng đi.

Bây giờ Lý Chí Kiệt mới hiểu ra, nhưng đã muộn rồi.

Lâm Khâm lấy được vé xe lửa, giao cho người ta.

Từ tỉnh lỵ tới thành phố Nam phải ngồi xe lửa hai ngày một đêm, một cô gái đi đường quá nguy hiểm, hơn nữa sau khi thật sự mua được trà, cô cũng cần người giúp mới có thể mang về được.

Lý Chí Kiệt không tán thành lắm, hai người họ cũng chưa tới nơi an toàn đâu.

Giá vé xe lửa là ba mươi bảy đồng, hai vé là bảy mươi tư đồng, lại thêm tiền xe trước đó của hai người, đi đi lại lại phải hơn ba tháng tiền lương của cha cậu ta, đây cũng quá phá hoại mà.

Lý Chí Kiệt rất đau lòng, cậu ta cảm thấy Lục Tĩnh Nhiên thật là đáng sợ, chi ra nhiều tiền như vậy mà không hề chớp mắt một cái.

Thời gian trôi qua, hai người ra khỏi phòng mua vé, bên ngoài sắc trời đã tối.

Bọn họ mua vé ngồi, trưa mai xuất phát, tối nay không có chỗ nào có thể đi được.

Lý Chí Kiệt nghĩ tới phòng chờ xe, vừa rồi cậu ta đi xem thử, rất nhiều người trải một chiếc chiếu rồi ngủ ở trên mặt đất.

Chỗ bên kia rộng rãi, khắp nơi là đất trống, đi chịu đựng một đêm là lựa chọn không tồi.

Hai người còn chưa đi đến phòng chờ xe thì đã bị một người phụ nữ vẻ mặt tươi cười chặn lại.

Người phụ nữ là người thành phố này, nhà ngay bên cạnh trạm xe lửa, làm kinh doanh quán trọ gia đình, thường lôi kéo những người phải chờ xe suốt đêm vào nhà ở.

Trên mặt bà ta đầy nhiệt tình: "Em gái, em trai, hai người muốn tìm chỗ ở sao?"

Lý Chí Kiệt lắc đầu, cậu ta còn đang đau lòng tiền vé xe lửa, sao nỡ chi thêm được nữa, sau đó cậu ta chỉ nghe thấy người bên cạnh hỏi: "Bao nhiêu tiền vậy?"

“..."