Lý Chí Kiệt khó kiềm chế được hưng phấn nói: "Mẹ, chúng con đến rồi, mẹ yên tâm, ở đây nhiều người lắm, nhà cũng rất cao, chờ con có tiền sẽ dẫn mọi người tới nhìn xem!"
“Đến an toàn là tốt rồi, nhớ đừng ăn đồ mà người khác cho nhé, nhất định phải cẩn thận." Lo lắng trong lòng Lưu Tú Bình cuối cùng cũng buông xuống.
Lâm Khâm ra hiệu đối phương đưa điện thoại cho mình, sau khi cô nhận lấy cười nói: "Dì, chúng cháu đã liên lạc với cha cháu rồi, ở đây gọi điện thoại rất đắt, tận năm hào! Có thể hai ngày này chúng cháu sẽ không gọi về, chúng cháu không sao đâu, dì đừng lo lắng nhé."
Sau khi cúp điện thoại, Lý Chí Kiệt nhìn Lục Tĩnh Nhiên một cách kỳ quái: "Sao em lại gạt người, rõ ràng chúng ta còn chưa liên hệ với cha của em mà."
Vừa rồi anh ta sợ mẹ mình lo lắng, cho nên mới không vạch trần ngay.
Lâm Khâm ngẩng đầu, nói từng chữ một: "Vốn dĩ em không định liên lạc với người đàn ông đó, em cũng không biết ông ta ở đâu."
"Em đang nói đùa đúng không? Sao có thể như vậy!"
“Em nghiêm túc đó." Lâm Khâm nói.
Ánh mắt hai người nhìn nhau, nụ cười trên mặt Lý Chí Kiệt lập tức biến mất.
Cậu ta cảm thấy con bé này điên rồi sao? Chuyện lớn như vậy lại có thể nói dối! Vậy hai người chạy tới tỉnh lỵ thật xa làm cái gì?
“Rốt cuộc là em muốn làm gì?" Cậu ta giận dữ hỏi.
Lâm Khâm nói: "Em tới đây chuyển xe, chuẩn bị tới thành phố Hà."
"Em đến đó làm gì?"
"Ngay từ đầu em đã định đến đó, cha em chưa từng liên lạc với em, bà cô của em ở thành phố Hà, em muốn đi tìm bà ấy."
"Em điên rồi, bây giờ chúng ta mua vé về, đi ngay lập tức!"
Lý Chí Kiệt rất tức giận, quả thực muốn cạy đầu của đối phương xem bên trong là cái gì, rốt cuộc có phải đọc sách đến choáng váng rồi không.
"Nhất định em phải đến thành phố Hà." Lâm Khâm tạm dừng rồi nói tiếp: "Thành phố Hà sản xuất nhiều trà, chất lượng rất tốt, giá chỉ một đồng tám một cân, chúng ta mang về huyện Ninh, bán được một cân có thể kiếm được bảy đồng là ít."
Lý Chí Kiệt không tin tưởng lắm, ở đâu mà kiếm tiền dễ dàng như vậy! Con bé này muốn tiền đến điên rồi.
"Có phải em bị lừa rồi không? Vả lại chúng ta lấy tiền ở đâu mà nhập hàng?" Lý Chí Kiệt vừa nói vừa định đưa tay lay cô cho tỉnh táo lại, bị người ta né tránh.
Phải biết bọn họ có tổng cộng chưa đến hai trăm đồng, tiền xe đi thành phố Hà, hai người cộng lại cũng phải hơn một trăm, vậy có thể còn lại bao nhiêu, sợ là ngay cả tiền xe về cũng không có.
Hai người cũng không thể dùng chân đi bộ về được.
"Em có tiền."
"Em lấy tiền ở đâu ra?" Lý Chí Kiệt không tin, rõ ràng bọn họ nghèo giống nhau.
"Anh lại đây, đứng chắn phía trước quay lưng về phía em đi." Lâm Khâm vừa đi vào góc vừa nói.
Cô đặt tay lên lưng quần.
“...Em muốn làm gì?" Lý Chí Kiệt hoảng hốt, sẽ không phải đi vệ sinh chứ? Không gấp như vậy chứ.
Lâm Khâm: "Anh đang suy nghĩ gì vậy? Em lấy tiền cho anh xem thôi."
Túi tiền ở trong lưng quần, rất khó lấy ra, giữa ban ngày chọc tay vào trong quần thì rất kỳ quái, cho nên cô mới muốn để đối phương chắn ở phía trước.
Hai người đi đến một góc ít người, đi ra ngoài không được lộ tiền ra ngoài, nếu không có thể gặp phải phiền phức.
Lý Chí Kiệt quay đầu, Lâm Khâm lộ ra một góc, sau đó lập tức cất kỹ lại, thắt chặt dây lưng quần.
Nhìn đi, chúng ta không giống nhau, em có tiền.
Triệu Chí kiệt: “..."
Mặc dù chỉ thoáng qua một giây ngắn ngủi nhưng anh ta vẫn thấy được một cuộn tiền giấy.