Chương 8

Chú Phúc và dì Phúc làm việc rất nhanh, sau khi đã xác nhận với nhân viên bán hàng rằng máy có thể xay được thịt, hai người liền trả tiền.

Rất nhanh xưởng đã giao máy xay thịt đến cửa hàng .

Cái máy xay thịt này không được nhỏ nhắn và tiện lợi như những chiếc máy xay thịt gia dụng, hình thể của nó to hơn so với cái quạt một chút, vào những năm 2020 thì ở sạp bán thịt trong chợ nào cũng có máy xay thịt như thế này.

Chú Phúc và dì Phúc không biết cách sử dụng máy, Tô Niệm Tinh xem xong bản hướng dẫn cũng biết sơ, cô cắt những miếng cá đã được chế biến thành từng miếng rồi thả vào miệng máy, không đầy vài giây vụ cá liền được cho ra, cô lại tiếp tục cho vụn cá vào máy một lần nữa, lần vụn cá được cho ra nhưng đã nhuyễn hơn so với lần trước khá nhiều, lặp lại vài lần như vậy thịt cá càng ngày càng nhỏ, hoàn toàn được xay nhuyễn.

Dì Phúc kinh ngạc nhìn cô làm, "Cái máy xay này tiện lợi và đơn giản thật, nhờ nó chúng ta có thể tiết kiệm được không ít thời gian đấy."

Chú Phúc cũng vui vẻ nói "Cái máy xay này chỉ cần cho thịt vào sau đó lại cho thịt đã xay đó vào lại vài lần nữa là có thể làm ra cá viên sạch sẽ vệ sinh hơn so với dùng dao băm."

Băm cá trên thớt gỗ dễ bị mùi gỗ lẫn vào thịt, đổi thành thớt nhựa lại càng không an toàn. Tất cả đều không được vệ sinh như sử dụng máy móc để chế biến.

Có loại máy móc như vậy, kể cả một ngày làm một mười nghìn viên cá đối với Tô Niệm Tinh cũng rất dễ dàng.

Mỗi ngày cô chỉ có thể giành ra hai giờ đồng hồ để đến gặp bà Hương, xem bà ấy bói cho mọi người.

Hôm nay khi đã ăn cơm trưa xong, cô đến tìm bà Hương, trong gian hàng không có khách, bà Hương đang ngồi đan áo len ở trước cửa. Hành động này của bà giống kiểu một bác gái bình thường làm giảm độ thần bí của nghề nghiệp bà. Cũng khó trách công việc kinh doanh của bà ngày càng sa sút.

Tô Niệm Tinh ngồi cạnh bà, đem chuyện chú Phúc và dì Phúc mua máy xay thịt kể cho bà.

Bà Hương buông kim đan trong tay ra, bất đắc dĩ buồn cười nhìn thấy cô, "Cháu cái tiểu cô nương ngu ngốc này, cháu bảo họ mua máy xay thịt, không sợ bọn họ rút ngắn thời gian làm việc cả cháu lại à?"

Tô Niệm Tinh nhức đầu, trước kia quả thật cô đã từng nghĩ đến vấn đề này, nhưng chú Phúc và dì Phúc đều đối xử với cô rất tốt, hơn nữa cô cũng không muốn phải làm loại công việc phải lặp đi lặp lại như thế, cho nên ý muốn được nhàn nhã đã chiến thắng sự lo lắng. Thấy bà Hương lo lắng cho mình như vậy cô vội hỏi, "Công việc kinh doanh của chú Phúc và dì Phúc đang khá tốt. Bọn họ còn đang muốn làm thêm nhiều cá viên hơn."

Trên thực tế, sẽ thật tuyệt nếu dì Phúc và chú Phúc chỉ để cô được làm việc trong năm tiếng, dù sao thì làm nhiều như vậy cô vẫn cảm thấy khó có thể chịu nổi.

Bà Hương thở dài nhẹ nhõm, xem ra việc bọn họ mua máy xay thịt cũng là chuyện tốt, bà lập tức vui vẻ lên, "Trùng hợp là, ngày mai có tổ chức lễ hội, phố Đồng La sẽ dựa theo tập tục trước đây để tổ chức. Cháu đến giúp bà được không? Để bà nói cho cháu biết, quanh năm suốt tháng bà chỉ có thể dựa vào ngày này để kiếm được nhiều tiền."

Tô Niệm Tinh "A" một tiếng, ngày mai có lễ hội? Bà ấy sẽ không làm thật. Bà ấy sẽ chỉ nhân cơ hội này giả thần giả quỷ.

Bà Hương giường như đã đoán được ý nghĩ của nàng, "Không khó đâu. Họ chỉ nhờ ta đánh tiểu nhân hoặc cầu phúc, dù sao đây cũng chỉ có tác dụng về mặt tâm lý, làm cho khách hàng được trút bầu tâm sự. Cháu có đến không?"

Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy phát rầu về việc kiếm sống kể từ khi mới đặt chân đến Hương Giang, cô còn chưa được tham gia các hoạt động ở đây đâu, cô có hơi dao động, nhưng vẫn là chần chờ hỏi, "Liệu ngày mai chú Phúc với dì Phúc có mở hàng không nhỉ?"

Bà Hương gật đầu, "Chắc là có."

Tô Niệm Tinh quả thật muốn đến xem lễ hội ở Hương Giang trông như thế nào, khẳng định là sẽ rất đông đúc , phi thường náo nhiệt. Cô đúng lên đồng ý với bà, "Vậy bây giờ cháu sẽ về làm thêm cá viên, làm nhiều chút để chú Phúc và dì Phúc còn bán cho ngày mai."

Bà Hương gật đầu, nhìn theo phía cô rời đi.

Sau khi Tô Niệm Tinh trở về, chú Phúc và dì Phúc còn chưa ra mở quán, cô đem chuyện ngày mai muốn đến lễ hội để giúp bà Hương nói cho dì Phúc, cho nên cô muốn làm hết cá viên cho ngày mai trong hôm nay để đi lễ hội.

Chú Phúc và dì Phúc có một đứa con, tuổi cũng tầm tầm với tuổi của Tô Niệm Tinh, tất nhiên bà sẽ hiểu được sự tò mò của thiếu nữ về thế giới bên ngoài. Chỉ cần không làm bọn họ chậm trễ bán hàng, bọn họ sẽ phá lệ khoan dung với cô, biết được hôm nay cô muốn tăng ca làm thêm cá viên, hai người liền đồng ý.

Sau khi nhận được tiền dì Phúc đưa, Tô Niệm Tinh đạp xe đi mua cá. Sau khi trở về liền ngồi lì trong sân làm cá viên, thẳng đến khi chú Phúc và dì Phúc trở về, cô vẫn còn vài trăm viên cá chưa làm xong.

Buổi tối là thời điểm cô học tiếng Quảng Đông, cô quyết định đêm nay sẽ không học để dành thời gian ra làm cá viên xong đưa vào tủ lạnh rồi mới về phòng ngủ.

Khi trời chập sáng, Tô Niệm Tinh rời khỏi giường, mỗi ngày chú Phúc và dì Phúc lúc nào cũng dậy sớm hơn cô, bình thường khi xuất phát, bọn sẽ đi bán cá viên, còn cô đi chợ, hôm nay thì ba người họ lại xuất phát cùng lúc.

Chỗ của bọn họ cách nơi tổ chức khá xa, thời gian đến đó không sai biệt lắm tốn một tiếng.

Tô Niệm Tinh đẩy xe đẩy đến nơi, sau khi tìm được một vị trí thích hợp, cô mới đi tìm bà Hương.

Bà Hương còn đến sớm hơn so với bọn cô, Tô Niệm Tinh đến tìm bà, bắt gặp cảnh bà đang có tranh chấp với ai đó. Hóa ra vị trí bà chọn là nơi giao nhau của ba ngã ba, là "ba sát vị" tốt nhất , cũng là địa điểm đánh tiểu nhân lý tưởng nhất, nơi kinh doanh hot nhất hàng năm.

Bà Hương đã đến nhận vị trí này sau khí đóng của hàng vào tối hôm qua, bà đã ở đây ngủ từ đêm qua mà không về nhà nghỉ.

Năm ngoái dì Hoàng chiếm được vị trí này thấy bà Hương nhận mất chỗ, muốn cướp vị trí của bà Hương, nhưng lại bị bà Hương mắng đến nỗi bỏ đi.

Bà Hương hỏi Tô Niệm Tinh có biết quy trình để đánh tiểu nhân hay không, cô thành thật lắc đầu, bà Hương cũng không hy vọng rằng cô sẽ biết cười cười nói, "Vậy để bà dạy cháu."

Gian hàng của bà Hương so với mọi khi đã có thay đổi rất lớn, khi ở phố Đức Tân chỉ là một cái bàn trải vải xem quẻ trên vỉa hè, lần này lại có tượng Quan m, Quan Công, Tôn Ngộ Không, hoàng đại tiên các thứ, đã vậy còn được trang bị thêm nến cùng với hoa quả để cúng bái.

Trên bàn có có một tờ giấy đỏ, chỉ mặt trên tờ giấy ghi "Bà Hương đánh tiểu nhân, cầu thần bảo bình an" , phía dưới còn có mấy tờ bùa đánh tiểu nhân, được viết bằng tiếng Quảng Đông: đánh vào đầu tiểu nhân cho đến khi hắn cáu phát điên, ngày ngày phải lay đầu; đánh vào mặt tiểu nhân, chờ đến khi cả nhà ngươi bị cảm lạnh, cả nhà đều bị coi thường. . . . . .

Quá dài , Tô Niệm Tinh căn bản không nhớ được hết đống này, mà bà Hương cũng không có ý bắt cô nhớ, "Chúng ta hãy tách ra hợp tác, yêu cầu sẽ do khách nhân nghĩ, phát tiết trong sự tức giận trong lòng, cháu chỉ cần làm phần đơn giản là được."

Toàn bộ nghi thức đánh tiểu nhân có tám phần, phân biệt là: cúng thần, bẩm báo, đánh tiểu nhân, cúng bạch hổ, hóa giải, cầu phúc, tiến trong bảo khố, đập chén.

Tô Niệm Tinh phụ trách phần đập chén, đốt giấy vàng, giấy bạc, khách nhân phụ trách phần đập giấy "Tiểu nhân " , bà Hương sẽ phụ trách phần phát giấy "Tiểu nhân ", "Cầu phúc " và đi mời khách.

Khi ánh mặt trời đá hoàn toàn chiếu xuống, khách nhân mới lục đυ.c đến cửa. Sau khi khách đã ngồi vào chỗ, đầu tiên bà Hương sẽ châm hương, mời khách cúng thần, quá trình này được gọi là "Phụng thần" . Rồi sau đó bà Hương sẽ nhắc nhở khách chú ý một số việc, như là trong quá trình "Đánh tiểu nhân" phải tránh nói quá đáng với thần minh, nói dối.

Ngay sau đó bà Hương sẽ để khách "Bẩm báo" với thần , ghi tên của tiểu nhân lại, ảnh chụp, ngày sinh tháng đẻ, quần áo hoặc đồ vật dùng để thay thế tiểu nhân, viết hoặc đặt ở trên giấy tiểu nhân.

Sau khi cuộn giấy tiểu nhân lại đặt lên trên cây hương, là có thể bắt đầu đánh tiểu nhân. Bà Hương sẽ đặt những tờ giấy bạc cùng tờ bìa lên trên gạch , để cho khách nhân dùng sức gõ.

Đối với Tô Niệm Tinh thì cảnh tượng này khá xa lạ.

"Bộp —— bộp ——" tiếng đập tiểu nhân vang vọng, đứng ở xa cũng có thể nghe được, âm thanh uy lực vô cùng.

Khách hàng ngồi trên chiếu, cởi giày, ác độc quật tiểu nhân một cách hung hãn, có người do sức yếu nên chỉ đánh được trăm nhát có người thì rất hận đối phương, đánh đến cả người đều chảy đầy mồ hôi, không ngừng đánh đập.

Bọn họ một bên đánh, một bên ngẩng đầu đọc , rất có vài phần hỉ cảm ở bên trong.

Có cái khách nhân đánh mệt, đi bất động lộ, còn thỉnh Tô Niệm Tinh hỗ trợ mua ẩm phẩm. Đương nhiên cũng sẽ cấp nàng chạy chân phí.

Tô Niệm Tinh ngay từ đầu nghĩ rằng khách hàng có lẽ đều là những người thuộc tầng lớp đáy của xã hội, bởi lẽ do cuộc sống không được như ý, cho nên họ mới tới chỗ này để phát tiết. Nhưng rất nhanh cô liền phát hiện chính mình đã nghĩ sai rồi. Bởi vì cũng có không ít người mặc tây trang đi giày da nhìn bóng bẩy sang trọng vô cùng đến đánh tiểu nhân. Trên mặt bọn họ cũng không ngoại lệ mà xuất hiện biểu tình buồn bực vì thất bại. Nhưng chỉ khi họ đã đánh tiểu nhân xong, cả người toát ra sự thoải mái thanh thản, giống như được một lần nữa đầu thai sảng khoái vô cùng.

So với nói rằng bọn họ mê tín dị đoan, còn không bằng nói rằng bọn họ đến để phát tiết buồn khổ trong lòng chính mình.

Lúc rảnh rỗi Tô Niệm Tinh cũng đến xem các cửa hàng khác, phỏng chừng có hơn chụ cửa hàng ở đây, mỗi cửa hàng đều có những biển hiệu khác nhau. Có một nhà thậm chí còn có biển hiệu viết bằng tiếng Anh.

Tiểu nhân bị đánh nhiều nhất chính là "đánh bồ nhí" . Hương giang đã bãi bỏ chế độ người nhiều thϊếp từ năm một nghìn chín trăm bảy mốt. Nhưng miễn là đàn ông có tiền, thì những chế độ này cũng vô dụng với họ. Pháp luật cũng không công nhận kiểu hôn nhân như vậy. Vợ cả thì đánh"vợ hai", "vợ hai" lại đánh"con giáp thứ mười ba" . Trong số "Ba tiểu nhân bị đánh nhiều nhất", hai loại tiểu nhân bị đánh còn lại là "ông chủ" cùng "đồng nghiệp" . Khi làm việc ở Hương Giang sẽ gặp rất nhiều áp lực, cuộc sống có diễn biến nhanh, khi làm việc dễ gây ra mâu thuẫn giữa các mối quan hệ như ông chủ và đồng nghiệp, nổi lên tâm tư oán hận, vậy nên điều này khá phổ biến ở đây

Đánh tiểu nhân xong, bà Hương sẽ lấy một tờ giấy có hình con hổ màu vàng ra, bọc vào tờ giấy tiểu nhân sau khi đã đánh xong, để cạnh một miếng thịt lợn sống sau đó tiến hành một số nghi thức.

Sau khi hoàn thành nghi thức, bà chậm rãi đốt tờ giấy tiểu nhân, tiếp theo bà thắp hai ngọn nến, lấy tờ giấy vừa được ghi tên của khách ra để giải bùa, cầm tờ giấy xoay tròn trên ánh nến, tiếp tục bà lại lấy tờ giấy múa may trên đầu người khách, trong cả quá trình này, Tô Niệm Tinh sẽ lẩm bẩm niệm chú, sau đó đem tờ bùa đốt đi.

Những gì cô nói không phải là đang niệm chú, cô cũng không cần nhớ từ, cô làm thế để khách hàng thấy rằng cô đang nói chuyện, nhưng là lại không nghe rõ cô đang nói cái gì.

Cô lấy tờ bùa bảo quý ra, lại thực hiện lần nữa, trong quá trình này cần khách hàng vươn tay ra cho cô, cô đặt tờ bùa bảo quý lên lòng bàn tay khách , sau khi hoàn thành các loại nghi thức mới thiêu hủy.

Sau khi đã hoàn thành các nghi thức, Tô Niệm Tinh phụ trách việc mời khách ném chén thánh, đây là loại chén thánh trong miếu có, chỉ khi chén thánh được lên xuống thì nghi thức mới có thể hoàn thành. Nếu mãi không ném chén, bà Hương giải thích rằng tiểu nhân ở xung quanh nhiều lắm, vì vậy nghi thức "Đánh tiểu nhân" sẽ mất phép đuổi chúng đi, cần một nghi thức khác để hóa giải, tự nhiên giá cả cũng sẽ rất cao.

Chỉ trong một ngày bà Hương đã tiếp được hàng trăm khách hàng, thậm chí còn hơn trăm cuộc hẹn trước. Chỉ trong ba ngày gian hàng kinh doanh của bà đã chật cứng.

Khó trách bà lại nói rằng quanh năm ngày tháng bà đều đợi ngày này để kiếm tiền. Đánh tiểu nhân một lần là năm mươi, một trăm lần chính là năm nghìn .

Đương nhiên cũng có cài người nhận bà Hương, muốn mời bà xem bói hộ, nhưng tất cả đều bị bà uyển chuyển cự tuyệt, nói với họ cuối tuần hãy đến phố Đức Tân tìm bà.

Hôm nay đến khuya cô mới trở về, bà Hương sợ quầy hàng bị cướp mất, bà muốn ở lại trông coi chỗ này, còn đặc biệt mang theo chăn giữ ấm. Tô Niệm Tinh thì đưa chú Phúc cùng dì Phúc về.

Hôm nay bọn họ cũng kinh doanh được khá tốt. Ở lễ hội cũng có không ít các quán ăn khác, nhưng là cá viên của chú Phúc và dì Phúc lại có tiếng là ăn ngon, giá cả lại hợp lý, hôm nay liền bán được năm nghìn viên cá viên.

Mà cá viên đang tích trữ trong nhà cũng chỉ đủ để bán trong hai ngày nữa.

Ngày mai cô còn có thể lại đến đây, nhưng ngày kia cô phải ở nhà làm cá viên, nếu không ngày kia chú Phúc và dì Phúc sẽ không mang đi bán được.

Chú Phúc cùng dì Phúc lại nói, "Ngày mai với ngày kia cháu đến hội đi. Quanh năm suốt tháng bà Hương cũng chỉ vất vả trong ba ngày này. Có cháu hỗ trợ, việc kinh doanh của bà ấy có thể đỡ vất vả hơn."

Tô Niệm Tinh có chút cảm động, nhưng cô không muốn làm chậm trễ việc kinh doanh của họ, "Vậy ngày kia cô chú lấy cá viên ở đâu bán bây giờ?"

Chú Phúc cùng dì Phúc giơ cánh tay đau nhức lên, "Nhà dì quanh năm suốt tháng đều bôn ba kiếm tiền, cũng muốn đi ra ngoài du lịch một ngày."

Tô Niệm Tinh vỗ hạ trán, đúng rồi, người dân Hương Giang chịu ảnh hưởng từ tư tưởng phương Tây, họ cũng không phải là chỉ chăm chăm kiếm tiền, bọn họ cũng khát vọng được hưởng thụ cuộc sống.

Ngay cả khi vấn đề này đã được giải quyết.

Tô Niệm Tinh hỏi hai người muốn đi chơi ở đâu?

Chú Phúc dì Phúc cười nói, "Năm trước hai bác đã đi leo núi, năm nay muốn đi ăn hải sản. Muốn đến Tây Cống hoặc đảo Nam Nha. Phong cảnh tuyệt đẹp, rất thích hợp để du lịch."

Tô Niệm Tinh cũng mê mang, đời trước cô chính là thích nhất đi chơi, hiện tại thì sao? Cô phải chạy khắp nơi để kiếm sống.

Chú Phúc dì Phúc thấy biểu tình này của cô, cũng cười rộ lên nói, "Lần sau mang cháu đi cùng nhé.”

Tô Niệm Tinh ngượng ngùng gãi đầu.

Ba người trở lại nhà, hết thảy đều rất yên tĩnh, các nhà khác đều đã ngủ, chú Phúc tiến lên mở cửa, Tô Niệm Tinh thật cẩn thận đẩy xe vào trong sân, còn không đợi bọn họ thu thập xong để về phòng, đột nhiên ở ngoài sân truyền đến một đợt tiếng bước chân dồn dập, ba người bị hù dọa nhảy dựng lên, đã trễ thế này sao lại có người đến? Con chó Đại Hoàng ở nhà bên cạnh đang kịch liệt sủa ra những tiếng đinh tai nhức óc, ba người quay đầu lại nheo mắt nhìn, chỉ thấy mấy tên đàn ông uy mãnh to cao lực lưỡng đi đến, ở ngoài cửa sân, cách hàng rào nhìn về phía bọn họ.

Dưới ảnh đèn lờ mờ, Tô Niệm Tinh híp mắt mới có thể nhìn thấy khuôn mặt của bọn họ, họ đều có vẻ mặt lạnh lùng làm người ta nhìn là biết không dễ chọc, cô khẩn trương nuốt một ngụm nước miếng.

Người đàn ông dẫn đầu lấy chứng minh nhân dân ra cho bọn họ xem, "Chúng tôi là người của tổ trọng án. Xin hỏi cô có phải người từng bói mệnh của Lâm Uy Hồ, nói rằng trong vòng ba ngày anh ta sẽ chết đúng không?"

Trong lòng Tô Niệm Tinh căng thẳng, cô đã đoán trước được việc anh Hồ sẽ chết, nhưng cô quên mất, sau khi hắn ta chết, cảnh sát nhất định sẽ điều tra về nguyên nhân hắn chết, mà cô sẽ là đối tượng đầu tiên bị nghi ngờ vì lời tiên tri kia của cô.