Chương 7

Nhắc tới Văn Văn, bà Hương vốn đang kích động đến mức mất kiểm soát, nhưng sau đó bà từ từ bình tĩnh lại. Bỗng nhiên bà đột ngột đứng lên, "A Phong nó không ngờ rằng, Văn Văn không phải con ruột của nó, A Anh đã luôn lừa dối rằng Văn Văn là con ruột của nó, nhưng thật ra thì mọi chuyện không phải như vậy. Văn Văn là con ruột của con trai tôi. Cảnh sát đã hỗ trợ xét nghiệm DNA, vào thời điểm cậu ta đem tin tức này nói cho A Phong, tôi đang đứng ở phòng quan sát, thật đáng tiếc cô đã không nhìn thấy được bộ dáng khi đó của nó. Nó xứng đáng bị như vậy ! Nó đã gϊếŧ con trai của tôi, người như nó bị A Anh lừa là đáng "

Ngay sau đó là những lời nói thô tục, nhìn lên trời như oán trách và không cam tâm, bà tỉ mỉ đưa tay lên chải chuốt lại bộ tóc rối, nhìn về phía người qua đường mắng chửi một hồi. Lúc sau bà gào lên khóc lớn, điên cuồng vừa chửi bới người qua đường, sau đó lại cười như điên dại. Nhìn bà bây giờ như một mụ điên, những người đi đường bị bà hù dọa hoảng sợ tới mức nhanh chóng rời đi.

Tô Niệm Tinh chỉ có thể ở bên cạnh cổ vũ bà, "Tuy rằng A Trung đã đi rồi, nhưng vẫn còn Văn Văn mà, con bé là cháu gái ruột của bà, đây cũng được coi là may mắn trong bất hạnh."

Bà Hương ngơ ra, ánh mắt cũng dần dần khôi phục độ thanh tỉnh, ngay sau đó liền gào khóc ở đầu đường. Tô Niệm Tinh đứng bên cạnh nhìn bà thương cảm.

Tổ trọng án đang điều tra một vụ án mạng, có thể họ sẽ công bố về một số kết quả đã điều tra được. Nhưng cảnh sát của Hương Giang quyết định mời phóng viên đến để mở một cuộc họp báo, mang vụ án ra tường thuật sơ lược qua.

Có ba người được coi là kẻ chủ mưu chính của vụ án này, một tên ngồi tù (sau đó đã chết vì bệnh), một tên bị gϊếŧ, tên còn lại thì đang bị cảnh sát giam, chờ thẩm vấn. Người thân của nạn nhân trong vụ án này chỉ có một người là bà Hương, trước kia cảnh sát còn coi bà là một trong số các nghi phạm, giam bà lại. Báo chí cũng đăng về việc này.

Bây giờ lại coi bà là người nhà của nạn nhân, Khi phóng viên hỏi tới vấn đề này cũng đặc biệt chi tiết.

Ngoại trừ việc cảnh sát phá án và bắt giam như thế nào thì các sự tình khác không được phép bị tiết lộ, chi tiết về vụ việc đều được các nhà báo khai thác rất kĩ, phóng viên của các nhật báo nỗi tiếng liên tục đưa đưa tin và cạnh tranh nhau đăng tải trên các trang các trang nhất.

Tô Niệm Tinh mua một tờ báo, xem được một bài nói về bà Hương trong vụ án sau khi đi xem bói liền lập tức đến Nguyên Lãng để tìm cháu gái, rồi dần dần nói về chân tướng của vụ án.

Tô Niệm Tinh cảm thấy trong lòng bất an. Chợt nhớ trước đây bà Hương từng bị kí©h thí©ɧ, thiếu chút nữa đã hoá điên, nếu mọi người biết chuyện khi đọc báo, họ có tới quấy rầy bà Hương hay không?

Sau khi cô ăn cơm trưa xong, không có nghỉ ngơi, nhanh chóng đến tìm bà Hương. Cô vốn cho rằng khi đến sẽ nhìn thấy cảnh tượng bà Hương bị gây khó dễ, không nghĩ tới hiện tại gian hàng của bà lại chật ních người, còn có vài người tặng hoa cho bà, vài người lại ngồi xuống nhờ bà xem bói hộ.

Mà bà Hương không có vẻ gì muốn hoá điên như đêm qua, mà lại là một bà lão hiền lành. Mọi người đều khuyên bà nén bi thương, bà cảm động nhìn mọi người rưng rưng nước mắt ngẹn ngào nói lời cảm ơn, một số người trong đó chạy đến bên cạnh bà chúc bà sống lâu trăm tuổi. Bà khóc trong hạnh phúc trước sự yêu thương của mọi người.

Tô Niệm Tinh đợi mọi người đi hết, mới lại gần bà nói: "Xem ra bà đã khôi phục được khá tốt rồi."

Bà Hương thở dài hai mắt bà rưng rưng, nghĩ về chuyện cũ, sau đó vô thức nói ra: "Khi A Trung vừa mới chết, bà không chấp nhận được việc kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, nhưng thời gian dần trôi qua, thống khổ cũng vơi dần, bà cũng dần dần chấp nhận hiện thực rằng A Trung đã mất. Trước kia bà như vậy cũng là do không tiếp nhận nổi sự thật này."

Tô Niệm Tinh vỗ vỗ bả vai bà, "Không sao đâu. Mọi chuyện giờ chỉ còn là quá khứ."

Bà Hương bình phục lại cảm xúc, sau đó bà hít sâu một hơi lấy lại tinh thần và nói: "Nhưng bà vẫn có thể thăm Văn Văn. Bà đã nói chuyện với cha mẹ nuôi của con bé rồi, một tuần sẽ chỉ đến thăm một lần, sẽ không quấy rầy bọn họ."

Tô Niệm Tinh cũng cười với bà: "Như vậy thật tốt."

Lúc sau liền có một người đàn ông đến nhờ bà xem bói hộ.

Tô Niệm Tinh cũng không nói chuyện nữa, nhìn về phía người đàn ông kia, nhìn qua có thể thấy được anh ta tầm ba mươi tuổi, ánh mắt rất ôn hòa, nhìn giống một người làm ăn.

Tô Niệm Tinh vội chụp tay anh ta đang định xem tướng trên bàn tay, trước mắt liền xuất hiện một đoạn hình ảnh khoảng ba giây, anh ta bị trúng đạn vào ngay mi tâm, còn không đợi cô nhìn xem ai là người nổ súng, hình ảnh ngay lập tức dừng lại.

Người đàn ông liền hất tay cô ra, ánh mắt sắc bén đảo qua, không có ý tốt và đặc biệt nguy hiểm, quay đầu nhìn về phía bà Hương nói: "Nghe nói bà bói tướng mạng đúng không? Tính cho tôi một quẻ đi"

Bà hương gật gật đầu, nhìn Tô Niệm Tinh với ánh mắt trấn an, lúc này mới xem tướng mạo và tướng tay của hắn ta, sau đó bà liền nói: "Khi còn bé cuộc sống cậu khá nhấp nhô, thân duyên rất mỏng, mệnh khắc con, mệnh cung âm u, tuổi vận cũng kém, chuyện tốt thì không đến lượt, chuyện xấu thì liên tiếp kéo đến, năm nay sẽ bị tiểu nhân ám toán, hổ lạc bẫy rập không thoát nổi, thương tài chọc tức nhiều tiểu nhân, trước mắt sẽ không làm việc được thông thuận."

Quẻ này chắc chắn không được coi là tốt, Nếu đám người của Cổ Hoặc Tử ở chỗ này, khẳng định sẽ chỉ vào bà Hương, cảnh cáo bà nói chuyện cẩn thận một chút.

Người đàn ông cũng là người có tính khí trầm tĩnh, anh ta thậm chí còn ăn nói khép nép hỏi bà Hương: "Có phương pháp nào để hóa giải điều này không?"

Bà Hương lắc đầu thở dài một tiếng, mở miệng nói: "Thà rằng khiêm tốn thật thà ngay từ đầu còn hơn để việc rõ ràng đã thành công nhưng lại thành bại, Thuận buồm xuôi gió căng buồm, nhưng giữa sông không ngờ lại có một bãi đá. Người ta nói thuyền nhẹ dễ đi, ai ngờ xe lại gãy nan hoa."

Người đàn ông đứng lên: “Bà nói một tràng dài như vậy cũng chỉ là để nói tôi bị họa gắn vào người hay sao?”

Hắn xoay người định rời đi, Tô Niệm Tinh ở phía sau nhắc nhở hắn: “Anh còn chưa trả tiền công xem quẻ đâu nhé ? Nhìn anh ăn mặc bóng bẩy như thế, vậy mà lại định ăn quỵt tiền công của một cụ già hay sao?”

Người đàn ông quay đầu lại nhìn cô với ánh mắt kinh ngạc, chỉ chỉ chính mình: "Cô dám đòi tiền tôi xem quẻ hả?"

Bà hương gấp đến nỗi mồ hôi lạnh ứa ra, vội kéo kéo ống tay áo của Tô Niệm Tinh, nhìn về phía người đàn ông kia cười lấy lòng: "Anh Hồ, con bé không biết anh, anh đừng nóng giận, không cần phải trả tiền xem quẻ đâu."

Tô Niệm Tinh biết bà Hương nhát gan, sợ phiền phức, mím môi nói: " Thầy tướng số là từ trong thiên đạo có được một đường sinh cơ, tất nhiên sẽ bị dính nhân quả. Khi một thầy xem mệnh tướng không nhận tiền xem bói của ai đó thì điều đó tương đương với việc họ sẽ cho đi mạng sống của người đó, nhưng điều đó sẽ gây bất lợi với người cầu quẻ hơn, xem bói vốn là một hành động đang đi ngược với ý trời, thầy bói nhận tiền công cũng đũng đồng dạng với việc họ dùng nó để người cầu tránh được nhân quả. Nhưng nếu thầy bói không nhận được tiền công của người cầu thì tất nhiên người đến cầu sẽ phải tự gánh vác nhân quả. "

Bà Hương không kìm lòng được, đứng lên không ngừng cúi người trước anh Hồ, khom lưng trông đặc biệt đáng thương. Hành động này của bà khiến cho Tô Niệm Tinh không khỏi cảm thấy chua xót trong lòng. Mấy ngày nay bà Hương vẫn luôn phải chịu áp lực từ vụ án kia, số tiền trước kia bà kiếm được khả năng đã bị tiêu hết , nếu không bà Hương cũng sẽ không phải dùng nụ cười để đi lấy lòng khách, bà rõ ràng phải chịu nhiều khổ sở như vậy. Người tốt như vậy lại bị người ta gây khó dễ, tên này rõ ràng nhiều tiền như vậy lại không chịu trả tiền xem quẻ. Rất đáng ghét .

Anh Hồ đánh giá nàng từ đầu đến chân một lần, cười cười nói: "Nói hay lắm! Nhưng tôi lại không tin vào vận mệnh a."

Tô Niệm Tinh bị thái độ kiêu ngạo này của hắn chọc giận, tay chống lên bàn, nói ra một câu tiên tri: "Trong vòng ba ngày sau, không thể nghi ngờ rằng anh chắc chắn sẽ chết."

Anh Hồ ngửa đầu cười ba tiếng, chỉ chỉ vào mặt cô, "Được thôi! Ba ngày sau, tôi sẽ đến tìm cô."

Anh ta búng tay một cái, đúng lúc này có mấy tên đàn ông từ đâu nảy ra, Tô Niệm Tinh tập trung nhìn vào, đây đúng là nhóm của mấy tên A Cường.

Đại sơn giơ ngón tay lên tạo thành tư thế cầm súng nhìn về phí Tô Niệm Tinh giả vờ nổ súng, khóe miệng lại nở ra một nụ cười không có thiện ý .

Tô Niệm Tinh như thế nào cũng không nghĩ tới Người đàn ông trung niên có diện mạo ôn hòa này cự nhiên cũng là giang hồ, cô vội vỗ mấy phát vào miệng mình, hối hận không thôi, sớm biết cô sẽ không cậy mạnh mà nói .

Quay đầu nhìn về phía bà Hương, "Ấn đường của anh ta đã biến thành màu đen, chỉ sợ thời gian không còn nhiều, bà bói và xem quẻ cho hắn, nhưng hắn không trả tiền, có thể hay không hắn sẽ bị phản phệ hoặc dính vào vòng nhân quả?"

Trước đây bà Hương cũng chỉ nói cho nàng rằng xem bói thì phải thu tiền, cũng không có phổ cập khoa học gì cho cô cả, "Đối vời thầy bói chúng ta sẽ có ba đối tượng không tính, cháu nhất định phải nhớ rõ: không tính người chết, không tính người đồng hành, không tính chính mình."

Tô Niệm Tinh chỉ về hướng anh Hồ vừa rời đi nói, "Vậy ban nãy bà vừa mới. . . . . ."

"Bà cũng không bói được một cách chính xác, tùy tiện nói ra mà thôi" Bà Hương nhìn biểu tình của cô bất đắc dĩ nói, "Nhưng là ban nãy cháu cũng đã làm hắn quên đi."

Vậy là lời tiên tri của nàng đã đúng, Tô Niệm Tình lập tức hiểu lấy , "Ý bà là cháu sẽ thành người bị dính nhân quả?"

Thế thì cũng quá đùa người đi?

Bà Hương lắc đầu, "Những người không tin vào vận mệnh thì họ quên đi cũng vô dụng . Nhưng nếu họ tin vào điều đó sau khi nghe lời của cháu nói, thay đổi được vận mệnh của họ, thì chẳng khác nào cháu trở thành người thay đổi, đây là tiết lộ thiên cơ, cháu cũng sẽ bị dính vào vòng nhân quả."

Tô Niệm Tinh nghe hiểu , cho nên cô phải cảm ơn anh Hồ vì đã không tin vào vận mệnh, cũng sẽ không nghe theo lời tiên tri của cô mà thay đổi được vận mệnh ư?

Nhưng biết được anh ta sẽ phải chết mà cô lại không thể ngăn cản được, không hiểu vì sao cô lại cảm thấy khó chịu trong lòng.

Bà Hương đã lớn tuổi, nhìn biểu tình của cô liền đoán được cô đang suy nghĩ cái gì, vì thế trái lại trấn an nàng, "Anh ta là Đường chủ của cả Đồng La Loan , số lượng vong hồn chết dưới tay hắn cũng đủ để lấp đầy cả trăm con phố đức tân. Tên ác nhân như hắn chết đi ngược lại còn giống như đang cống hiến cho xã hội hơn đấy. Cháu không cần phải để tâm đến hắn, đừng để điều đó thành gánh nặng tâm lý."

Bà Hương đích xác đã an ủi được cô, ít nhất thì Tô Niệm Tinh đã không còn cảm thấy áy náy với hắn nữa.

Bà Hương thở dài, đánh giá cô, "Chuyện của bà thì bà sẽ tự giải quyết, nhưng bà phải dặn cháu một điều. Khi cháu làm thầy bói thì lúc nào cũng phải nhớ thật kỹ về ba đối tượng không tính, cháu thấy đây, nếu bà không đoán mệnh được chính xác thì sẽ bị phản phệ, người chồng đã mất cùng với đứa con xấu số của ta đều là báo ứng do bà tiết lộ thiên cơ."

Tô Niệm Tinh biết bà đã đọc mấy trang báo kia, một vài trang báo không những không đồng tình với bà Hương, ngược lại họ còn rất nham hiểm, nói rằng do bà làm bói toán, tiết lộ quá nhiều thiên cơ mới có thể khắc chồng khắc con.

Tô Niệm Tinh cũng không tin mấy điều đó,cô trào phúng cười, "Trên đời này cũng có rất nhiều người phụ nữ mất chồng mất con , hơn nữa bọn họ cũng không phải là người bói toán. Chồng của bà mất sớm, cùng cũng đều có quan hệ với cuộc sống bất ổn của ông ấy. Hút thuốc uống rượu quá nhiều sẽ rút ngắn thời gian sống của ông ấy. Còn về con bà thì là do anh ấy bị kẻ gian hãm hại, vì vậy cái chết của họ đều không liên quan đến bà, đừng nhận lỗi sai ở trên người mình."

Bà Hương lộ ra vẻ chua sót, "Chính là thà rằng bà tin vào những điều này còn hơn là không có lý do để tin vào. Trước kia bà từng tin rằng thấy bói chỉ là lừa đảo. Bà cũng chỉ cho rằng đây là những mánh khóe để lừa gạt người khác. Nhưng cháu lại có thế nói được một cách chính xác như vậy, làm cho bà cảm thấy trên đời này còn có cao thủ. Nếu cháu quyết định bước tiếp trong cái ngành này, thì nhất định phải tuân thủ những quy tắc trên. Đây chính quy tắc do vô số thầy bói đúc kết ra bằng những bài học xương máu đấy."

Tô Niệm Tinh chưa từng cho rằng bản thân là một bậc thầy bói toán, hơn nữa cũng không phải do chính bản thân cô đưa ra những lời tính toán ấy, đây vốn dĩ là món quà do ông trời ban tặng cho cô, nếu ông trời không muốn cô tiết lộ những điều này, thì cũng sẽ không tặng cô ban ân như vậy. Nhưng ánh mắt triều mến của bà Hường lại làm cô cảm động vô cùng, dù sao sau này cô cũng không định dựa vào việc bói toán kiếm sống, cô muốn dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng giống như ông nội cô, vì thế trái lại trấn an bà, "Nội địa không tin những thứ này. Sau này khi cháu trở về định sẽ mở một cửa hàng bán bánh bao. Bà không cần lo lắng mà tiết lộ cho cháu những quy tắc để tránh bị phản phệ."

Bà Hương thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Như vậy cũng tốt."

Bà mang ra một bao lì xì đỏ đưa cho Tô Niệm Tình, "Số tiền do cháu xem bói nhất định vẫn phải lấy. Dù sao thầy bói chân chính ở đây là cháu. Cháu hẳn là kỹ quy củ đi? Thầy bói nếu đã tiết lộ thiên cơ, phải thu phí mới có thể triệt tiêu nhân quả."

Tô Niệm Tinh lần này không từ chối nổi.

Giải quyết được một cọc tâm sự, Tâm tình của Tô Niệm Tinh phá lệ tốt, thời điểm cô đi ngang qua một trung tâm mua sắm, sau khi xác định xung quanh không có cảnh sát, cô mới có dũng khí đi vào.

Trung tâm mua sắm lúc này vẫn chưa được phồn hoa và hiện đại như thủ đô ba mươi năm sau, nhưng ở niên đại chín mươi thì đây đã là thiên đường mua sắm trong cảm nhận của rất nhiều.

Tô Niệm Tinh nhìn quần áo trong một cửa tiệm, đời trước cô chỉ cần gọi một cuộc là quần áo xa xỉ đều được đưa đến nhà cô, bây giờ thì sao? Mặc trên mình chiếc áo phông rộng thùng thình này, ngay cả dũng khí để cô bước vào tiệm cũng không có. Tô Niệm Tình thở dài, xoay người đi lên lầu ba.

Cô đến thẳng khu bán đồ điện, hỏi nhân viên ở đây có bán máy xay thịt không?

Tốc độ băm cá của cô đã được luyện tập tức tốc, mỗi ngày nhiều nhất chỉ có thể băm bốn ngàn con. Muốn tăng tốc độ lên tốt nhất thì phải dùng biện pháp chính là mua máy xay thịt. Chờ đến khi cô quay lại nội địa, chú Phúc cùng dì Phúc chỉ cần dùng máy xay thịt là được, không cần lo lắng không thuê đủ được công nhân.

Đồ điện vào niên đại chín mươi có giá cả đắt đỏ hơn rất nhiều so với sau này, nhưng là đồ điện ở Hương Giang lại khá rẻ so với đồ điện trên toàn nước. Cho nên rất nhiều người làm ăn nhờ việc buôn bán đồ điện ở Hương Giang mà trở nên giàu có.

Máy xay thịt mà Tô Niệm Tinh là một loại khá to, cũng không cùng loại với đồ điện gia dụng, may mắn là nhân viên nói ở đây họ có loại sản phẩm này .

Một bộ có giá ba nghìn nhân dân tệ, giá cả không hề rẻ. Tô Niệm Tinh không có đủ tiền, hơn nữa cô cũng không phải chủ sở hữu của cửa hàng, cô chỉ là một nhân viên làm công, mua loại thiết bị như vậy khẳng định phải ý kiến của chú Phúc và dì Phúc.

Cô cảm ơn nhân viên bán hàng, tỏ vẻ sau khi trở về sẽ nghĩ lại, ngày mai cô sẽ quyết định có mua hàng hay không.

Trở lại nhà, Chú Phúc và dì Phúc đang muốn ra ngoài bày quầy bán, có khả năng mãi đến khuya bọn họ mới về. Hôm nay khẳng định là không hỏi được .

Sáng sớm hôm sau, cô đem chuyện muốn mua máy xay thịt nói cho dì Phúc, chú Phúc và dì Phúc tuổi đã cao, đối với loại đồ điện này không hiểu biết lắm, trong mắt hai người tràn ngập ngạc nhiên, "Vậy mà còn có loại đồ vật như vậy?"

Hai người lo lắng cá bị xay nhuyễn sẽ không ngon bằng cá được băm nhỏ, Tô Niệm Tinh giải thích nguyên lý cho họ, "Việc sử dụng máy xay thịt đúng là sẽ không được ngon bằng băm bằng dao. Nhưng hiệu suất sẽ rất cao."

Dì Phúc cảm thấy đằng nào cá cũng sẽ được vo tròn lại thành cá viên, hương vị chắc sẽ giống nhau. Nếu muốn cá viên đạt tới hương vị ngon nhất thì quan trọng là cá phải tươi, vì vậy bà quyết định không đến quầy hàng nữa mà cùng Tô Niệm Tình đến trung tâm thương mại để xem máy xay.

Trong cửa hàng không có máy xay thịt, nhưng trong xưởng thì có, mọi khi đều là để bán cho thương gia, nhân viên bán hàng nói có đặt hàng ngay bây giờ, ngày mai hàng sẽ được giao tận cửa.

Chú Phúc cùng dì Phúc cảm thấy đáng để thử một lần, "Hiện tại cá viên của chúng ta rất đắt khách. Chỉ trông vào một mình cháu khẳng định không được. Có máy xay thịt, cháu là có thể nhiều chút. Đúng rồi, chúng ta còn có thể chiên cá viên. người dân Hương giang rất thích ăn như vậy. Trước kia chúng ta không có đủ cá viên để làm như vậy."

Chú Phúc và Dì Thẩm càng nghĩ càng cảm thấy việc này nhất định sẽ thành công, hai người đều cảm thấy cảm kích Tô Niệm Tình, tỏ ý muốn cuối tháng sẽ tặng cô một bao lì xì đỏ thẫm.

Tô Niệm Tinh cũng cao hứng, Điều này cũng có nghĩa cô sẽ được chấm dứt những tháng ngày đau khổ phải băm cá.