Chương 2

Sau khi nguyên thân tới đây, Hoắc Bắc Sơn chỉ tới một lần.

Một người cắm sừng, một người khác bị cắm sừng, tất nhiên là tan rã trong không vui.

Hai người kết hôn cũng đã mấy tháng, nhưng Hoắc Bắc Sơn chưa từng chạm vào cô.

Thời đại này con người bảo thủ, ngược lại cũng bình thường, không có gì kỳ quái.

Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng hiện tại cô còn rất xa lạ với niên đại này.

Hiện tại còn không biết có tính toán gì.

Nhưng bây giờ có nhà miễn phí, không ở thì phí.

Chờ trong khoảng thời gian sau khi ly hôn với Hoắc Bắc Sơn này, cô lại tính toán.

Bằng vào năng lực của mình, cũng không phải không sống nổi.

Ôn Nhuyễn đánh giá phòng ở, đi vào phòng, trên bàn gỗ cổ xưa có một chiếc gương, cô vừa ngẩng đầu đã đối diện thiếu nữ vẻ mặt tiều tụy bên trong.

Cũng đúng, Ôn Nhuyễn không quá mười tám tuổi, trên chứng minh thư viết lớn hơn hai tuổi mới có thể kết hôn, nghe nói trước kia cô còn là học sinh trung học phổ thông, kết quả thi đại học không tốt, đã bị người nhà ép kết hôn.

Bằng không dựa theo tuổi của cô, thì căn bản nhận không được chứng nhận.

Cô vén mái tóc dài ra, bỗng nhiên kinh ngạc phát hiện, khuôn mặt này thế mà có bảy tám phần tương tự với mình.

Điển hình của mặt trứng ngỗng, mắt hạnh thủy nhuận, chỉ là làn da so với cô thì thô ráp hơn rất nhiều, hơn nữa trong khoảng thời gian này nguyên thân suốt đêm ngủ không ngon, khí sắc kém đến cực hạn, hai bím tóc quê mùa.

Dáng người gầy như màn hình phẳng.



36c của cô trở thành 34a.

Có thể là do ăn uống kém gây ra sự phát triển chậm.

Gia đình có năm đứa con, năm đó trốn kế hoạch hóa gia đình, vất vả lắm mới sinh được một đứa con trai, chỉ riêng con gái đã có bốn người.

Vốn còn ngóng trông cô thi lên đại học, kết quả xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bất đắc dĩ mới gả cho người khác.

Đang sắp xếp lại ký ức.

Cửa phòng bỗng nhiên bị người từ bên ngoài đẩy ra.

Khí lạnh đập vào mặt khiến người ta kinh hãi.

Ôn Nhuyễn ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy một người đàn ông cao lớn thân hình thon dài đầy sát khí đi vào.

Anh đứng ở cửa, thân cao gần một mét chín có vẻ anh giống như một tòa núi cao hiểm trở, trầm mặc lại nguy hiểm.

Ôn Nhuyễn vừa nhìn đã nhập thần.

Người đàn ông tuy rằng khỏe mạnh, nhưng ngũ quan lại tinh xảo lập thể nói không nên lời, lông mày sắc bén, mắt hẹp dài, đường nét rõ ràng, dưới ánh sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng cả người càng mang theo dã tính bức người và lãnh sát.

Xuất phát từ trực giác, Ôn Nhuyễn lần đầu tiên nhìn, đã biết người đàn ông này tuyệt đối không phải người thường!

Nhưng trong đôi mắt đen như mực của anh, chính là lệ khí hàn thấu xương, cứ như vậy gắt gao nhìn thẳng vào cô.

Hiển nhiên là chán ghét tới cực điểm.



Hoắc Bắc Sơn cả người khí lạnh, mắt thấy Ôn Nhuyễn bất động, sắc mặt càng kém.

Vừa mới trên đường trở về, hàng xóm nói cho anh biết, Ôn Nhuyễn mắng chửi người.

Người phụ nữ này rốt cuộc có thể sống yên ổn hai ngày hay không, lúc này mới đi tới khu gia đình, đã nháo mâu thuẫn với người khác.

Cô còn không ngại đủ mất mặt?

Trên đường đi anh đã nghĩ, nhất định phải ly hôn.

“Ôn Nhuyễn, người khác trêu cô à, sao cô lại mắng chửi người?”

*

Ôn Nhuyễn lấy lại tinh thần, nghe nói như thế, thì biết nhất định là đám quân tẩu cáo trạng.

Cũng đúng, hiện tại quan hệ của hai người vốn không tốt, lúc này cáo trạng quả thực là đổ thêm dầu vào lửa.

Vừa rồi cô còn cảm thấy người đàn ông này rất đẹp trai, nghĩ thầm, thật ra cuộc hôn nhân này cũng không phải nhất định phải ly hôn.

Nhưng bây giờ nghe được lời chất vấn này, trong nháy mắt nổi giận.

“Các cô mắng tôi trước, vì sao tôi không thể cãi lại?”

Hoắc Bắc Sơn giật mình, tựa như không nghĩ tới Ôn Nhuyễn luôn tránh anh không kịp hôm nay lại có dũng khí mở miệng.

Mi kiếm nhíu lại, trong mắt hiện lên một tia sát khí.

Anh là lão binh đã từng ra chiến trường, người đã từng chứng kiến thi sơn huyết hải. Ngay cả một biểu hiện nhỏ của sự thiếu kiên nhẫn cũng đủ để khiến mọi người sợ hãi.