Chương 3

Lúc trước đều là mình nói hai câu, cô sẽ bắt đầu khóc, vẻ mặt e ngại nhìn anh, rất giống như anh là ngưu quỷ xà thần gì.

Nhìn cũng rất phiền.

Nhưng lúc này Ôn Nhuyễn chẳng những không khóc, còn chống lưng, vẻ mặt đúng lý hợp tình.

“Chẳng lẽ là chuyện cô bỏ trốn với người khác?” Hoắc Bắc Sơn nghĩ thầm.

Chuyện Ôn Nhuyễn bỏ trốn với người ta, bị náo loạn đến toàn bộ khu gia đình đều biết, sau lưng mọi người đều nghị luận sôi nổi, có thể nói là đề tài nóng hổi trước trà sau cơm.

Anh tất nhiên cũng biết.

Tuy rằng người ta nói đều là sự thật, nhưng sau lưng nói xấu chính là không đúng.

Khó trách cô lại tức giận như vậy.

Cho nên là mình hiểu lầm cô?

Tuy rằng như thế, nhưng chuyện cô cùng người ta bỏ trốn này, là chuyện xác thực, mình cũng bị cắm sừng.

Chỉ nghĩ đến loại chuyện này, Hoắc Bắc Sơn đã giống như nuốt ruồi bọ, sắc mặt cũng khó coi vài phần, "Được, chuyện này tôi sẽ không so đo với cô, nhưng chờ tôi đệ trình đơn, chúng ta ly hôn!"

Ôn Nhuyễn nghe vậy thì kêu lên: "Ly hôn cũng được, nhưng anh phải đồng ý với tôi mấy điều kiện.”



Hoắc Bắc Sơn: "Cô nói đi.”

“Trước hết, tôi phải sống ở đây.”

Hoắc Bắc Sơn không nói gì, anh cũng không phải người nhẫn tâm như thế, tuy rằng hành vi của người phụ nữ này quả thực đáng hận.

Nhưng một yêu cầu nho nhỏ như vậy anh vẫn có thể chấp nhận.

Nhưng giây tiếp theo......

“Thứ hai, anh có thể nấu cơm cho tôi ăn được không?”

Hoắc Bắc Sơn: "...?”

Hoắc Bắc Sơn dùng ánh mắt khó tin nhìn cô chằm chằm: "Cô đùa gì vậy, cô không biết nấu cơm?”

Ôn Nhuyễn chột dạ nói: "Ta không biết nấu cơm thì làm sao, có người quy định con gái thì nhất định biết nấu cơm?" Trên thực tế cô sinh tồn ở tận thế mười mấy năm, căn bản không có thời gian đó nấu cơm, dẫn đến Ôn Nhuyễn không biết nấu cơm, mỗi ngày đều là ăn các loại thực phẩm đồ ăn nhanh.

Nguyên chủ hẳn là biết, nhưng ký ức của cô đối với nguyên chủ thậm chí còn không có hình ảnh, chỉ có chữ viết giải thích giống như tiểu thuyết, chẳng khác nào xem bản thuyết minh, nhưng tình huống cụ thể lại không biết.

Hoắc Bắc Sơn nghẹn họng, mặc dù nói là có đạo lý này, nhưng tại sao lại cảm thấy thái quá.



Nghe nói trước kia cô ở nhà có thành tích học tập tốt, người trong nhà đều không để cô làm việc, cũng có thể hiểu được. Chỉ là bảo người đàn ông như mình chăm sóc một người phụ nữ là cô, nghĩ thế nào cũng khó chịu như thế!

Hoắc Bắc Sơn hung hăng nhướng mày, chỉ cần nghĩ đến chuyện này, anh đã tức giận: "Không biết làm thì chịu đói."

Ôn Nhuyễn nghe nói như thế, lập tức trừng to mắt, tủi thân nói: "Nhưng tôi rất đói, tôi đã ba ngày không ăn cơm." Trước khi cô chết, căn cứ thật ra đã không có gì ăn, hơn nữa còn phải đối kháng tang thi triều, cô đói đến mức sắp gặm tang thi rồi.

Nhưng Hoắc Bắc Sơn lại cho rằng vì cô không biết nấu cơm nên ở nhà cũng không ăn cơm. Mí mắt giật giật, người phụ nữ này ngu ngốc? “Quên đi, tôi làm cho cô ăn là được.”

Ôn Nhuyễn vui vẻ nhìn anh: "Anh cũng không làm người ta chán ghét như vậy.”

Lúc trước Hoắc Bắc Sơn rõ ràng rất ghét những cô gái dịu dàng, cũng ghét những cô gái yếu ớt.

Nhưng lúc này rõ ràng rất im lặng, nhưng anh chống lại khuôn mặt nhỏ nhắn dịu dàng lấy lòng này, không hiểu sao lại không tức giận nổi.

Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng cũng không thể bỏ mặc.

Người phụ nữ này mặt mũi tái nhợt, thoạt nhìn khí sắc không tốt lắm, phỏng chừng mấy ngày nay đúng là đói muốn chết.

Anh vào phòng bếp, chờ khi bận rộn xong đi ra, Ôn Nhuyễn đã giống như là mèo sữa nhỏ ghé vào trên giường ngủ rồi.

Bộ dáng vô hại đáng yêu như vậy, ngược lại rất đáng thương.

Nhưng hết lần này tới lần khác chuyện cô làm, một chuyện so với một chuyện đáng giận hơn.