Chương 46: Khıêυ khí©h

Cố Bình An đột nhiên hỏi: "Mạnh Thạch, mèo của mẹ vợ anh rốt cuộc là chết như thế nào? Anh lúc ấy chuẩn bị thuốc thật sự chỉ nghĩ độc chết con mèo kia sao?"

Mạnh Thạch sửng sốt: "Các người đừng gán tội cho tao, tao khi nào độc chết con mèo?"

"Vậy anh lại là như thế nào hù dọa hàng xóm? Có phải hay không dùng hạ độc hù dọa người ta?"

Lê Húc nói: "Mạnh Thạch, cảnh sát chúng tôi đi hỏi, người nhà kia biết anh bị bắt, anh đoán bọn họ có thể hay không nói thật?"

Mạnh Thạch nhíu mày: "Các người đều nói là hù dọa, tao liền nói chơi! Này cũng phạm pháp sao? Bọn họ không chịu thừa nhận độc chết mèo, tao liền nói cẩn thận ngày nào đó các người một nhà cũng cùng con mèo kia giống nhau. Bọn họ tự nhiên dọa tới rồi, nhưng tao cũng không đem bọn họ thế nào a, không phải đều tốtsao?"

Mạnh Thạch tựa như không còn gì để mất, hiển nhiên hắn cũng biết bản thân làm nhiều ít chuyện phạm pháp, đã sớm chuẩn bị đối phó.

Tuy rằng có lời khai của Đậu Xuân, nhưng không có chứng cứ khác, hắn cũng không chịu nhận tội.

Cố Bình An lật xem ghi chép trước đó, chợt nhận ra điều gì đó, nở nụ cười nói: "Kẻ quấy rối Đậu Xuân xuất thân không tệ, gia đình cũng giàu có, công việc còn tốt hơn cả ngươi, chưa đến 30 tuổi đã là một lãnh đạo."

Cô đặt bút xuống, nói: "Mạnh Thạch, chỉ sợ anh không phải vì Đậu Xuân mới gϊếŧ người, rõ ràng là chính anh ghen ghét tâm. Lúc ấy Đậu Xuân có phải hay không đối với người kia thái độ cũng không tệ lắm? Cô ấy cùng tôi nói người nọ rất có lễ phép, người không lễ phép là anh đúng không? Đáng tiếc Đậu Xuân trước gặp được anh, nếu không có nanh, bọn họ hai cái khẳng định là tiên đồng ngọc nữ."



Mạnh Thạch ánh mắt âm lạnh: "Hắn chính là đồ khốn, cả ngày quấy rầy phụ nữ, cô cư nhiên còn thế hắn nói chuyện? Cô là cảnh sát kiểu gì vậy?"

Cố Bình An thở dài: "Gia đình người nọ cũng tốt hơn anh, anh là kẻ gϊếŧ người a! Còn tốt Đậu Xuân tỉnh ngộ đến sớm, không có vẫn luôn nghĩ anh anh hùng."

Cô càng nói càng cảm thấy buồn cười: "Mạnh Thạch, anh rõ ràng chính là anh hùng chó, phía trước tôi cư nhiên còn tưởng rằng án 4.7 khả năng cùng anh có quan hệ, người nọ chính là liền chém năm người, nam nữ già trẻ một hồi chém lung tung. Cũng là tôi suy nghĩ nhiều, anh căn bản không có năng lực đó, chỉ biết lén lút phóng hỏa, đầu độc, hoặc là tạo ra sự cố điện giật, sự cố máy móc."

Lê Húc quan sát biểu tình của Mạnh Thạch, biết Cố Bình An lại đoán đúng rồi, điểm yếu nhất của Mạnh Thạch chính là lòng tự trọng, hắn âm thầm làm những việc đó để có thể tăng cường sự tự tin cho bản thân.

Cố Bình An đột nhiên quay đầu nói với Lê Húc: "Đội trưởng Lê, anh không nên gọi tôi đến đây để giải quyết vụ án này. So với những vụ lùm xùm cỏn con ở thị trấn của chúng ta, vụ án này còn chẳng có gì thú vị. Những bác trai bác gái ở đó tức giận còn biết chửi mắng và đánh nhau, chứ chưa từng thấy kẻ nào giả tạo ra tai nạn để gϊếŧ người một cách nhu nhược như thế này."

Biểu tình của Mạnh Thạch cứng đờ, hiển nhiên đang cố nén lửa giận.

Cố Bình An đứng dậy, lại thêm một muỗng muối vào câu nói: "Có lẽ Đậu Xuân chỉ chưa từng gặp qua anh hùng thực sự, nên mới bị hắn mê hoặc. Bây giờ, cuối cùng cô cũng nhận ra hắn chỉ là một con cẩu hùng, nên tự nhiên đối xử với hắn như một đôi giày rách."

Lê Húc gật đầu đồng ý: "Đúng vậy, nhưng tôi nghĩ cô có hơi xúc phạm đến cẩu hùng. Cẩu hùng cũng thích đối mặt trực tiếp với đối thủ, chứ không trốn đi làm những việc lén lút như tiểu nhân."