Chương 45

Nước mắt Đậu Xuân như không ngừng tuôn, "Hắn ta rất lịch sự, nói là quấy rầy nhưng thực ra cũng không động thủ, chỉ mua quà tặng tôi, nên tôi nhận lời xin lỗi của hắn. Lúc ấy ta còn tưởng rằng việc này đã qua, nhưng Mạnh Thạch nói muốn đưa hắn ta về nhà, trên đường liền dẫn hắn ta đến bờ sông và đẩy xuống."

Cố Bình An hỏi: "Lúc ấy có ai ở hiện trường? Ông Hạ đâu?"

"Lúc đầu ông Hạ có ở, sau đó hắn ta về nhà trước, chỉ còn lại ba chúng tôi. Nhưng ông Hạ dường như đoán được gì đó, vẫn luôn đến tìm Mạnh Thạch."

Lê Húc nói: "Trước tiên nói về chuyện rơi xuống nước, rốt cuộc người đó bị đẩy xuống hay bị đá xuống?"

Đậu Xuân nức nở: "Lúc đầu là Mạnh Thạch đẩy xuống, nhưng hắn ta bị nước lạnh kí©h thí©ɧ nên bò lên được, Mạnh Thạch liền bắt đầu đá tay hắn ta, đá hắn xuống sông. Lúc ấy tôi sợ hãi, đến khi phản ứng lại thì Mạnh Thạch đã đá người ta vào trong nước. Tôi nhìn thấy trên bờ có cành cây nên muốn kéo người ta lên, nhưng Mạnh Thạch tức giận đẩy tôi ngã xuống đất. Hắn nói hắn đang giúp tôi, tôi không cảm ơn hắn mà còn dám cứu tên kia. Tôi nói người ta cũng không làm gì tôi, lại còn đã nhận sai, chúng ta không thể hại chết người ta, nhưng Mạnh Thạch rất hung, không quan tâm đến tôi, cũng không cho tôi cứu người, sau đó người ta liền không nhúc nhích nữa."

Lê Húc chờ cô nói rõ ràng mọi chuyện, rồi lại hỏi: "Mạnh Thạch còn làm những chuyện tương tự nào khác?"

Đậu Xuân nhìn Cố Bình An, có chút do dự.

Cố Bình An nghiêm túc nói: "Đậu Xuân, nếu cô nói ra chuyện này, trong mắt Mạnh Thạch chính là phản bội hắn. Cho nên cô cần suy nghĩ kỹ và nói ra tất cả những gì cô biết, để chúng ta đi điều tra. Cho dù không thể không thể tử hình, cũng phải khiến Mạnh Thạch ở tù cả đời, như vậy cô mới có thể an toàn hơn, hiểu không?"

Đậu Xuân òa khóc: "Kỳ thật tôi rất cảm kích và sùng bái hắn, nhưng cũng rất sợ hắn. Hắn ta thực sự rất đáng sợ, có người đắc tội với hắn, hắn sẽ ghi nhớ trong lòng, tìm cơ hội trả thù! Nếu không bị các người bắt, mục tiêu tiếp theo của hắn có khả năng là ông Hạ, hắn nói với tôi ông Hạ quá phiền phức! Hắn muốn làm mọi chuyện hoàn hảo, nhưng ông Hạ quá xúc động, sớm muộn sẽ phá hỏng chuyện của hắn, cho nên hắn lừa ông Hạ nói muốn giúp hắn giải quyết mẹ vợ, nhưng thực ra không hề chuẩn bị đi phóng hỏa, mà là cân nhắc nên làm thế nào để hại ch·ết ông Hạ."



Đậu Xuân lần này khai báo toàn bộ, bao gồm cả việc Mạnh Thạch phóng hỏa nhà lãnh đạo là vì muốn tranh thủ căn hộ chung cư. Hắn không thể đi theo con đường chính quy, nên nghĩ ra tà đạo, trước phóng hỏa rồi giả vờ đi ngang qua để cứu hỏa.

Lúc ấy, nhà lãnh đạo chỉ có mẹ già và cháu nhỏ, nên lãnh đạo vô cùng cảm kích hắn, không những giúp hắn giải quyết vấn đề căn hộ chung cư mà còn cho hắn cơ hội thăng tiến.

Khi Cố Bình An và Lê Húc quay lại thẩm vấn Mạnh Thạch, sắc mặt hắn vô cùng khó coi, hắn rốt cuộc không thể duy trì sự lịch sự và thể diện, tức giận mắng lên: "Mẹ nó, Đậu Xuân cái con khốn này, tao biết ngay nó không đáng tin cậy! Tao làm vậy không phải vì muốn nó tốt hơn sao? Nó lại đi bán đứng tao!"

Cố Bình An nhướng mày, mỉa mai nói: "Cô ấy có công việc, bố mẹ trong nhà cũng thương cô ấy, không gả cho anh cũng có thể sống tốt, anh cư nhiên muốn dựa vào gϊếŧ người để cô ấy sống tốt, bình thường năng lực công tác và năng lực xã hội chỉ sợ đều bằng không."

Lê Húc cũng cười nói: "Đúng vậy, dựa vào hãm hại lừa gạt mới có thể theo đuổi được vợ, dựa vào phóng hỏa mới có thể được chung cư, gϊếŧ người có lẽ mới khiến mày cảm thấy bản thân đủ mạnh mẽ."

Mạnh Thạch phẫn nộ nhìn hai người, "Nói cái gì thí lời nói, quản tao làm gì! Dù sao tao chưa từng gϊếŧ người, Đậu Xuân chính là người điên, lời nói của nó không thể tin."

Lê Húc chỉ vào tập tài liệu của mình, "Có nhân chứng, cũng sẽ có vật chứng, anh nhận hay không cũng không quan trọng. Tôi khuyên anh sớm một chút thẳng thắn từ khoan!"

Mạnh Thạch hừ lạnh một tiếng, bắt đầu giả câm.