Phương Thanh Nghiên đi tới cửa nhà, phát hiện lối đi nhỏ trong phòng bếp có nguyên liệu thức ăn đang xử lý lở dở, cũng không thấy bóng dáng mẹ đâu, vì thế cô liền để nước tương lại rồi đi vào phòng.
Có tiếng cầu xin nho nhỏ truyền đến.
"Chủ nhiệm Trương, xin ngài châm chước một chút, hiện tại trong nhà tôi thực sự không có gì để ăn, sắp đến tháng 9 rồi, Nghiên Nghiên còn phải lên trung học, tôi còn phải đóng tiền học phí cho con nữa…”
“Vâng, vâng, vâng, tôi biết… Nhưng ngài cũng biết tình huống của chúng tôi, tôi thật sự không nghĩ ra biện pháp… Chủ nhiệm Trương... Chủ nhiệm Trương?"
Trước điện thoại, người phụ nữ mang tạp dề hoa nhỏ, trên mặt tràn đầy sầu não, chỉ mơ hồ nhìn ra được ngũ quan đoan chính, nhưng cả người tiều tụy, thoạt nhìn còn già hơn tuổi thật mười mấy tuổi.
Tần Thục Huệ thở dài, cúp điện thoại mới phát hiện Phương Thanh Nghiên đứng ở cửa, trên khuôn mặt khô gầy vàng vọt hiện lên một tia khẩn trương, "Nghiên Nghiên, sao lại đi lâu như vậy?”
Phương Thanh Nghiên làm bộ như không nghe thấy gì, cười nói: "Chỗ chú Lưu bận quá nên hơi muộn.”
“Ông ấy không nói gì với con, tiền đã trả chưa?”
“Yên tâm đi, chú Lưu không nói gì cả, tiền cũng trả xong rồi.”
"Vậy là tốt rồi, mẹ lập tức đi nấu cơm, con xem trước một hồi..." Tần Thục Huệ theo bản năng muốn nói con gái đi xem TV, thì mới sực nhớ tới chiếc TV đen trắng trong nhà đã bị mẹ chồng mang đi, vì thế sửa lại lời: "Trước ngồi nghỉ ngơi một chút."
Phương Thanh Nghiên cũng làm như không nghe tháya lời nói ban đầu, nhu thuận gật đầu.
Tần Thục Huệ ôn nhu nhìn con gái một cái, sau đó quay lưng lại, mới vén tạp dề lên len lén lau đi nước mắt nơi khóe mắt.
Phương Thanh Nghiên cảm thấy ngực thật nặng nề, cô biết vừa rồi Tần Thục Huệ đang gọi cho chủ nhiệm phân xưởng của mình, muốn dự chi tiền lương tháng sau.
Người nhà họ Phương há mồm liền muốn năm vạn, không biết Tần Thục Huệ đã cầu bao nhiêu tình mới có thể góp được 1 vạn. Lưu Bội Trân vẫn chưa hài lòng, cứ hai ba ngày lại gọi điện thoại tới gõ một phen, lục tục vét sạch số tiền còn sót lại trong tay Tần Thục Huệ, còn cuốn đi tất cả những thứ đáng giá trong nhà!
Hiện tại hai mẹ con chỉ còn lại một chiếc giường, một cái bàn gấp rách nát, cộng thêm một chiếc điện thoại di động!
Lúc Tần Thục Huệ kết hôn, nhà mẹ đẻ đánh cho cô một bộ đồ dùng trong nhà, nhưng cũng bị Lưu Bội Trân khiêng đi, lúc ấy Tần Thục Huệ không ở nhà, cửa bị cạy mở, quần áo trong tủ trực tiếp bị ném ở lối đi nhỏ, ngay cả một bình dầu và một túi gạo đặt ở góc tường cũng bị lấy đi!
Nếu không phải không tìm được Tần Thục Huệ, thì có lẽ điện thoại cũng không giữ được.
Phương Thanh Nghiên cảm thấy đám người nhà họ Phương không khác gì cường hào thổ phỉ.
Hơn nữa, không bao lâu nữa Lưu Bội Trân còn có thể tiếp tục trở về làm ầm ĩ, làm hại Tần Thục Huệ bị nhà máy đuổi việc, Lưu Bội Trân thuận thế chiếm lấy căn nhà này, còn nhận tiền trợ cấp trong nhà máy phát cho Tần Thục Huệ.
Nghĩ tới đây, Phương Thanh Nghiên đi tới trước lịch, nhìn thoáng qua. Chuyện xảy ra nhiều năm trước, cô làm sao còn nhớ rõ ngày cụ thể, nhưng cô nhớ tới lúc Lưu Bội Trân đến làm ầm ĩ, trong nhà máy vừa vặn đang chúc mừng lễ quốc khánh.
Lịch cho thấy chỉ còn chưa đầy hai tháng nữa là đến ngày Quốc khánh.
Lưu Bội Trân người này vô cùng khó chơi.
Kiếp trước, sau khi cô điều tra rõ thân thế chân tướng, trước tiên liền đến trước mặt Lưu Bội Trân giải oan cho Tần Thục Huệ.
Nhưng Lưu Bội Trân căn bản không chịu cúi đầu nhận sai, không chỉ không có chút áy náy với Tần Thục Huệ, còn chạy tới chỗ cha mẹ ruột đòi một khoản phí dưỡng dục kếch xù.
Phương Thanh Nghiên biết, chỉ vì chính danh cho mình và mẹ, căn bản không có cách nào hoàn toàn thoát khỏi bà nội xảo quyệt này.
Phải cho Lưu Bội Trân biết, mẹ con họ không phải dễ bị bắt nạt.