Chương 7

Chỉ tiếc, xuất sư bất lợi.

Thẩm Khả Di vốn muốn thừa dịp đám trẻ hư kia khi dễ Phương Thanh Nghiên, sau đó kéo độ hảo cảm trước mặt đối phương. Thế nhưng bất đắc dĩ xuyên thư tới, cô ta cũng chỉ là một đứa trẻ, cho nên không dám đắc tội đám người Vương Kha kia, cuối cùng còn bị chúng nó hù dọa.

Thế nhưng cô ta thật sự không ngờ Phương Thanh Nghiên lại có quyết đoán như vậy, dám ra tay với Vương Kha!

Vương Kha cũng không phải dễ chọc, sau khi hắn lên trung học thì ngày ngày lăn lộn với một đám lưu mạnh xã hội, đặc biệt thích khi dễ Phương Thanh Nghiên!

Vừa nghĩ tới mình tạo quan hệ tốt với Phương Thanh Nghiên, thì chẳng khác nào đối nghịch với đám người Vương Kha, nụ cười trên mặt Thẩm Khả Di suýt nữa đã không duy trì được.

Phương Thanh Nghiên thấy cô gái đột nhiên xuất hiện này nắm chặt tay mình không buông, còn nhìn chằm chằm mình đến xuất thần, trong lòng liền dâng lên cảm giác cổ quái.

Thấy đối phương như vậy, cô liền lên tiếng hỏi thăm: “Có chuyện gì sao?"

Thẩm Khả Di phục hồi tinh thần lại, cuống quít khoát tay áo, "Không sao, tôi cũng không giúp được gì... Tôi chỉ muốn làm quen với cậu thôi, tôi tên là Thẩm Khả Di, vừa mới dọn đến đây không lâu, ở ngay sát vách nhà cậu, cậu tên gì vậy?”

Trong nháy mắt nghe được cái tên này, Phương Thanh Nghiên hơi mở to hai mắt.

Thời gian quá mức xa xưa, nếu như không phải đối phương nói ra tên của mình, cô căn bản không thể tin được cô bé thân thiết đáng yêu trước mắt này sẽ là bóng ma thời niên thiếu của cô!



Phương Thanh Nghiên sớm đã quên mình quen biết Thẩm Khả Di vào lúc nào, càng nhớ không nổi đối phương có ra mặt thay mình hay không, nhưng những hồi ức không chịu nổi thời niên thiếu kia, cô vĩnh viễn không quên được…

Phương Thanh Nghiên theo bản năng nắm chặt nắm đấm, hai má cũng có chút căng thẳng. Cô âm thầm hít sâu một hơi, mới bình phục tâm tình.

Chuyện tương lai còn chưa xảy ra, Thẩm Khả Di bây giờ tựa hồ không có ác ý, nhưng cô không thể tâm bình khí hòa giao tiếp với Thẩm Khả Di, càng không thể trở thành bạn bè, nếu không cô vĩnh viễn không thể thoát khỏi bóng ma kiếp trước.

Nghĩ tới đây, thần sắc Phương Thanh Nghiên không thay đổi mà hỏi ngược lại: "Tôi tên là gì, bọn Vương Kha chưa nói với cậu sao?”

Thẩm Khả Di bị hỏi đến sửng sốt.

Ánh mắt Phương Thanh Nghiên đảo qua mặt đối phương, sau đó nhanh chóng rút tay về: “Mẹ tôi còn đang vội đùng nước tương, tôi phải nhanh chóng trở về…”

“Ai, cậu chờ một chút!”

Thẩm Khả Di phục hồi tinh thần, vội vàng đuổi theo, lại thấy người đã biến mất ở góc cầu thang.

Cô ta mở hổ cảm giác Phương Thanh Nghiên cố ý xa lánh mình, nhưng bộ dáng vội vàng hoảng hốt kia cũng không giống làm bộ, hơn nữa tính cách Phương Thanh Nghiên trong sách vốn là hướng nội cổ quái, bằng không cũng sẽ không khiến người ta chán ghét như vậy.

Thẩm Khả Di cũng không cố chấp, dù sao sau này cô ta và Phương Thanh Nghiên sẽ trở thành bạn học cùng lớp, vẫn còn nhiều thời gian!



Phương Thanh Nghiên xuyên thấu qua khe hở góc cầu thang nhìn xuống phía dưới, thấy Thẩm Khả Di không đuổi theo nữa, mới thả chậm bước chân hướng về phía cửa nhà mình.

Các khu dân cư nhân viên của Nhà máy Hoành Nhuận đều được xây dựng vào những năm 70, ban đầu được sử dụng làm văn phòng, sau đó để đáp ứng nhu cầu nhà ở ngày càng căng thẳng của công nhân, nó đã được chuyển đổi thành nhà ở và được phân phối cho nhân viên của Nhà máy.

Phương Chí Cường cùng Tần Thục Huệ quen biết do xem mắt, Phương Chí Cường liếc mắt một cái liền coi trọng Tần Thục Huệ tính cách ôn nhu, ngũ quan đoan chính, Tần Thục Huệ cũng rất hài lòng bộ dạng đoan chính của Phương Chí Cường.

Hai người ở chung chưa đầy nửa năm đã đi đăng ký giấy chứng nhận kết hôn, sau đó, Phương Chí Cường nhờ quan hệ giới thiệu Tần Thục Huệ vào nhà máy.

Một năm sau, Tần Thục Huệ mang thai, may mắn bắt kịp cơ hội phân phối nhà ở trong nhà máy, thuận lợi phân phối đến nhóm nhà đầu tiên.

Đáng tiếc điều kiện phòng ở của tòa nhà chung cư không được tốt lắm, nhà vệ sinh đều là công cộng, diện tích cư trú cũng vô cùng nhỏ hẹp, phòng bếp phần lớn đều chất đống ở trong hành lang, vừa đến giờ cơm toàn bộ hành lang chính đều tràn ngập sương khói, mùi khói dầu sặc mũi.

Điều này cũng làm cho Lưu Bội Trân rất không vui, ở trong căn nhà mới một thời gian, liền ghét bỏ nơi này quá chật chội, thế là trở về nhà con trai lớn ở nông thôn.

Phương Thanh Nghiên lại luyến tiếc nơi ở có diện tích chưa đầy hai mươi mét vuông này, cẩn thận nghĩ lại đời trước khi chung sống với cha mẹ nuôi, cô mới có thể cảm nhận được cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn.

Nhưng lại nghĩ đến Thẩm Khả Di ở sát vách, trong lòng cô có chút không thoải mái.

Xem ra, nếu muốn hoàn toàn thoát khỏi quá khứ, cần phải làm ra một ít thay đổi cực lớn!