Chương 5: Tọa Đường Chiêu Phu 2

Bác sĩ Lưu thích nghe cách nói này, hơn nữa điều cô ta nói cũng là sự thật.

Nhìn Lâm Bạch Thanh, bà ấy thuận lời nói: “Vậy cháu cảm thấy sao, trong đám nhóc nhà họ Cố, ai được coi là môn đăng hộ đối với Tiểu Lâm chúng ta?”

Triệu Tĩnh vỗ tay: “Vậy chắc chắn là Cố Vệ Quốc của lão nhị nhà họ Cố, tuy mẹ cậu ấy hơi chua ngoa nhưng là người thẳng tính, hơn nữa cậu ấy còn là một quân nhân, nhân phẩm đảm bảo.”

Bác sĩ Lưu nói: “Mẹ của Cố Vệ Quốc, nói dễ nghe thì gọi là thẳng tính, nói khó nghe chính là đanh đá, nhưng chọn chồng là xem người đàn ông, không phải mẹ chồng, chúng ta cũng không kén chọn nhân phẩm của mẹ chồng. Nhưng cậu ta luôn ở bộ đội, ít nhất bốn năm năm chưa về rồi, Tiểu Triệu cháu cũng chưa từng gặp cậu ấy, sao lại dám quả quyết nhân phẩm cậu ấy tốt?”

Triệu Tĩnh tiếp tục cắn hạt dưa, nói rất chí lí: “Cháu nghe nói cậu ấy viết thư cho mẹ mình, trong thư nhắc tới Linh Đan Đường, nói trung y là quốc túy, là văn hóa truyền thống, chỉ có thể truyền thừa không thể mất, Linh Đan Đường cũng tuyệt không thể tùy ý bán đi như thế mà phải kinh doanh đàng hoàng, cậu ấy đã có giác ngộ này rồi, có thể không xứng với Tiểu Lâm chúng ta?”

Nghiền xong lá dâu, Lâm Bạch Thanh đang quét cối đá, đảo ngược chày phì cười, Triệu Tĩnh tưởng đã nói trúng ý của cô, vội nói: “Xem đi, cháu nói không sai chứ, Tiểu Lâm chúng ta cười rồi kìa.”

Bác sĩ Lâm như có trầm tư: “Nghe có vẻ tư tưởng của Cố Vệ Quốc rất đứng đắn, cũng rất có cách cục!”

Lại nói với Lâm Bạch Thanh: “Tiểu Lâm, nhân phẩm quan trọng hơn bất cứ thứ gì, hơn nữa, không chỉ chúng ta chọn người, người cũng đang chọn chúng ta, dì nghe cũng cảm thấy Cố Vệ Quốc rất khá.”



Ngoài miệng trông như là Lâm Bạch Thanh chọn chồng, nhưng nhà họ Cố ở Thủ Đô, thành phố Đông Hải đều là gia tộc lớn có quan hệ nhân mạch cực kỳ cứng cáp, giống như Triệu Tĩnh nói, thời đại mới rồi, các chàng trai ưu tú đều muốn xuất ngoại, di dân đến đất nước khác liều mạng gầy dựng sự nghiệp.

Tuy trưởng bối đã định hôn ước nhưng các thanh niên không đồng ý, họ cũng không tán đồng văn hóa trung y, không muốn thực hiện hôn ước, còn luôn khuyến khích trưởng bối hủy bỏ hôn ước, bán Linh Đan Đường chia tiền xong việc.

So ra, trên vấn đề tiền đồ của Linh Đan Đường, thái độ của Cố Vệ Quốc được biểu hiện rất tốt.

Anh ta nhìn thấy tiềm lực và nguồn lợi to lớn của trung y và trung dược, không muốn gϊếŧ gà lấy trứng bán, ngược lại luôn bày tỏ thái độ muốn dốc sức ủng hộ Lâm Bạch Thanh, ủng hộ trung y.



Tuy hiện tại bản thân anh ta ở bộ đội chưa về được, nhưng anh ta nghĩ cách viết thư, phát động mẹ mình là Kiều Mạch Tuệ nói với người xung quanh nói giúp anh ta, không ngừng khen anh ta ở bên tai cô.

Nghe mọi người biểu dương nhiều, Lâm Bạch Thanh cho rằng Cố Vệ Quốc quả nhiên tán đồng sự nghiệp của cô, cũng nhận định giá trị của trung y. Thế nên trong ngày cúng tuần trăm ngày của thầy, lúc định hôn sự đã lựa chọn anh ta vừa mới xuất ngũ trở về ở trước mặt các trưởng bối.

Nhưng kết quả thì sao, anh ta tay trắng được cô giúp đỡ, lại có sự hỗ trợ của gia tộc mà lập nghiệp thành công, trở thành nhà doanh nghiệp nổi tiếng.

Nhưng anh ta không thỏa mãn, bao nuôi vợ bé, nuôi con riêng không nói, lại còn vì lợi ích mà mượn danh Linh Đan Đường bán thuốc giả, còn cấu kết người ngoài làm thí nghiệm đen trong bệnh viện, hại người hại mình.



Hồi tưởng lại những chuyện này, Lâm Bạch Thanh không khỏi ngứa nắm đấm.

Từ nhỏ, thầy đã dạy dỗ cô, thà rằng thuốc trên kệ phủ bụi, nguyện dạy thiên hạ không bệnh tật, cô coi việc cứu người là trách nhiệm của mình, coi mạng người quan trọng hơn tất cả, xem nhẹ tiền tài, kiếm tiền đều là thứ yếu của công việc.

Thậm chí, khi ly hôn, lựa chọn nhường Linh Đan Đường cho Cố Vệ Quốc cũng là vì đảm bảo truyền thừa của thầy không bị phân cắt.

Cố Vệ Quốc lại vì tham tiền mà hại Linh Đan Đường đóng cửa, còn hại cô cũng gánh ác danh bác sĩ vô lương tâm, hại cô bị truyền thông báo chí cả nước liên tục đưa tin, tiếng xấu vang xa ngàn dặm, ai ai cũng biết.

Nếu không phải Cố Bồi lợi dụng quan hệ và tinh lực lật án, kiện tụng cho cô, lợi dụng sức ảnh hưởng chứng minh cho cô, cô hành y một đời, sẽ gánh ô danh tới chết.



Giã xong lá dâu, Lâm Bạch Thanh đầm đìa mồ hôi, chỉ cảm thấy toàn thân rất sảng khoái.