Chương 4: Tọa Đường Chiêu Phu 1

Tháng 4, lá dâu phải qua sương xuân, mà lá dâu ngấm sương xuân là một vị dược liệu tốt hiếm có.

Nó trừ phong thanh nhiệt, bổ gan, cải thiện thị lực, thanh phổi đẹp da, nếu dùng rượu ôn hoàng ngâm, thêm vừng, mật ong nhào chung thành Đại Mật hoàn, chính là Phù Tang hoàn được ghi chép trong cổ pháp, có thể giải nhiệt, mát gan, dưỡng nhân bổ phế, đẹp da.

Tuy từ sau khi bác sĩ Cố Minh qua đời, Linh Đan Đường vì chưa quyết định được quyền sở hữu mà dừng hoạt động, nhưng vừa tới ngày bán Phù Tang hoàn hàng năm vẫn sẽ có rất nhiều bệnh nhân cũ tới mua thuốc.

Rất nhiều người cũng tới hôm nay, nhìn thấy cáo phó trên cửa dược đường mới biết Cố Minh đã quy tiên.

Thế là mọi người nhiệt liệt bàn tán vấn đề sở hữu của Linh Đan Đường.

Có người nói: “Chắc chắn là Tiểu Lâm kế thừa y bát của Cố Minh, bác sĩ Cố luôn khen trong tất cả học trò của mình, cô ấy là người có thiên phú cao nhất, còn chịu khó học hỏi, cô ấy còn từng học trường đại học y chính quy, chắc chắn y thuật không kém được.”

Nhưng cũng có người nói: “Trung y không coi trọng trình độ học vấn, nó coi trọng kinh nghiệm, Tiểu Lâm mới mấy tuổi chứ, từng điều trị chính cho mấy bệnh nhân đã dám kế thừa y bát, tôi không xem trọng cô ta.”

“Ài, các vị, tôi mang một thân bệnh tật, cứ dăm ba hôm lại ngâm mình trong Linh Đan Đường, tôi hiểu rõ tình hình nhất, Tiểu Lâm đó…” Có người nói được một nửa lại cố ý không nói nữa, đợi tất cả mọi người im lặng mới nói nửa khúc sau: “Bác sĩ Cố không nhìn lầm cô ấy, tuy cô ấy còn trẻ nhưng là một kỳ tài trung y.”

“Ha!”

“Vậy tôi phải thử xem, cái gì gọi là kỳ tài.”

Trong lúc mọi người nói xôn xao, đối diện dược đường, bà chủ Triệu Tĩnh của tiệm cắt tóc vén rèm đi ra, cao giọng nói: “Linh Đan Đường này là của người nhà họ Cố người ta, nếu Tiểu Lâm không mau chóng lựa chọn đối tượng kết hôn từ nhà họ Cố, nhà họ Cố thà đóng cửa bán đất cũng sẽ không cho cô ấy.”



Đập cáo thị trên cửa, cô ấy nói: “Phù Tang hoàn phải qua mấy hôm nữa mới bán được, đừng xếp hàng nữa, về nhà đợi đi.”

“Đi thôi đi thôi, giải tán hết đi!”

“Đợi Tiểu Lâm chọn chồng xong, tới lúc đó tôi thử y thuật của cô ta, xem cô ta có phải là kỳ tài không!”

“Sao các người cứ không tin vậy, cô ấy có thiên phú, thật sự là một kỳ tài!”



Tuy cửa chính dược đường đóng chặt, nhưng cửa hậu viện chỉ khép hờ, đuổi mọi người đi xong, Triệu Tĩnh cười híp mắt vào viện.

Lúc này, Lâm Bạch Thanh và bác sĩ Lưu đã chuyển vào trong nhà.

Đảm bảo cả quá trình điều chế trung dược không nhiễm khuẩn, họ đều đội mũ trắng mặc blouse, dĩ nhiên người ngoài không được vào phòng chế thuốc.

Triệu Tĩnh móc nắm hạt dưa ra, đứng bên cửa sổ vừa cắn vừa nói chuyện: “Tiểu Lâm, em đúng là phúc phần tu được từ kiếp trước mới có thể kế thừa đại dược đường trăm năm lớn như vậy, đất xây dựng này phải đáng giá không ít tiền, em đó, đúng là đuổi kịp vận khí rồi.”

Linh Đan Đường chiếm nửa mẫu đất, phía trước là tòa nhà hai tầng, dùng làm phòng chữa bệnh và phòng chẩn đoán, hậu viện còn có mấy gian nhà trệt lớn dùng để luyện chế các loại Đại Mật hoàn, Thủy Mật hoàn, Hồ hoàn và Nồng Súc hoàn làm nguyên liệu cho các loại như Phù Tang hoàn, Lục Vị Địa Hoàng hoàn, Phụ Tử Lý Trung hoàn.

Nhưng những thứ này đều không tính là gì.



Nó còn có một tầng hầm trữ trung dược dùng vôi, hồ nếp xây dựng lên.

Trung dược được trữ bên trong có thể đảm bảo trăm năm không mục nát.

Mà ở trung tâm thành phố, nơi tấc đất tấc vàng, năm 90 đâu đâu cũng tháo dỡ, trong hoàn cảnh giá đất tăng vọt, không nói dược đường, chỉ riêng giá đất đã đủ khiến rất nhiều người thèm thuồng.

Không ai phụ họa, nhưng Triệu Tĩnh cũng không ngượng, lại tự nói một mình: “Em xem, những bệnh nhân đợi khám bệnh bên ngoài kia đều sắp dòm thành mắt gà đá rồi, chỉ đợi em mở cửa. Nếu muốn tọa đường chiêu phu, nói với chị dâu đi, có người ưng ý chưa?”

Bác sĩ Lưu nhìn Lâm Bạch Thanh trưởng thành từ nhỏ, quan hệ như mẹ như chị, nghe hàng xóm nói năng không ý tứ như vậy, không vui: “Tiểu Triệu, cháu không có văn hóa không hiểu, tọa đường chiêu phu là xã hội cũ nói quả phụ, cho dù cháu vô tâm cũng không thể nói như vậy, khó nghe quá!”

Nghĩ Lâm Bạch Thanh là một cô gái thôn quê, bảy tuổi tới Linh Đan Đường, lúc tới bụng đã căng phồng giống như con nhện nhỏ, cổ nhỏ hẹp như lọ sành, bệnh thở thoi thóp, chỉ còn lại một hơi tàn.

Bác sĩ Cố Minh đút từng thìa thuốc trị khỏi cho cô, dạy cô y thuật, còn bỏ tiền cho cô đi học.

Từ nhỏ tới lớn, từ quần áo tới ăn uống tới học phí, Cố Minh gánh vác hết.

Bây giờ ngay cả di sản cũng cho cô kế thừa.

Bởi vì ghen tỵ, Triệu Tĩnh nói chuyện khó tránh thiếu chừng mực, ý thức được rồi, vội nói: “Cháu đùa thôi.”

Lại nói: “Theo cháu thấy, chúng ta không thể cứ chăm bẳm vào người ưu tú. Nhà họ Cố có chàng trai ưu tú, có mấy người nghe nói không phải là nghiên cứu sinh thì là sinh viên, nhưng thời đại đã khác rồi, người ưu tú cũng bạo, người ta đều muốn ra nước ngoài kiếm tiền, chẳng những không thích Linh Đan Đường, còn đều muốn bán dược đường chia tiền, đúng không? Chúng ta phải xem điều kiện của bản thân chúng ta, chọn một người xứng với chúng ta, môn đăng hộ đối.”