Chương 46: Mã Hàm Thiết Châm 2

Chị dâu ba Thái lên tiếng giễu cợt: “Chị dâu hai này, nếu không muốn con trai chị bị giam thì chị đừng bảo nó đi tìm đồng hồ Rolex, tôi thấy bị giam là chuyện tốt đó, tôi nghe người ta nói nhiều người đã chết đuối vì đi tìm đồng hồ, người bị ngã chết cũng không ít đâu.”

“Hai chị dâu đừng cãi nhau nữa, đừng phơi hết chuyện xấu ra ngoài như vậy.” Cố Quyên nói.

Cô ấy trở vào nhà, thở dài: “Cũng không hiểu nhà họ Cố bị làm sao, toàn là một đám đàn bà đanh đá.”

Tuy Kiều Mạch Tuệ ngang ngược nhưng lòng dạ cũng sắc sảo, đời trước Cố Vệ Quốc có hai ả tình nhân, trong đó có một người chính là chị họ Kiều Dẫn Đệ của anh ta, hai người có hai đứa con trai, cô ta còn thường xuyên mang hai đứa nhỏ tới nhà họ Cố làm khách, Lâm Bạch Thanh còn khám bệnh cho hai đứa nó, cho tiền tiêu vặt, tiền mừng tuổi.

Kiều Mạch Tuệ che giấu tốt vô cùng, giấu diếm Lâm Bạch Thanh gần hai mươi năm, không một chút sơ hở.

Nhưng đây đã là chuyện của đời trước, Lâm Bạch Thanh cũng không muốn nói tới nữa.

Tất nhiên cô cũng không mong đến lúc giỗ trăm ngày có Cố Vệ Quốc tới, nhưng cho dù có tới thì cũng không liên quan gì, dù sao cô cũng không chọn anh ta, cũng không cần chú ý tới Cố Vệ Quốc.

Cô ăn một miếng cá rồi nói: “Cô Tiểu Quyên, có phải ông Ba đang chuẩn bị giới thiệu đối tượng cho chú nhỏ không?”

Cố Quyên cười nói: “Là cô muốn giới thiệu, đó là một người dẫn chương trình truyền hình, rất xinh đẹp, vốn dĩ muốn kêu chú nhỏ của cháu bớt chút thời gian đến Thủ Đô một chuyến, ai ngờ nó lại từ chối.”

Nói vậy tức là Lâm Bạch Thanh đã đoán đúng, ông Ba và Cố Quyên thật sự đã tìm đối tượng cho Cố Bồi.

Cả đời Cố Bồi đi xem mắt không biết bao nhiêu lần, Lâm Bạch Thanh cũng không nhớ hết, nhưng cô có ấn tượng khá sâu về người mà Cố Quyên giới thiệu, bởi vì nữ MC đó sẽ mang lại phiền phức rất lớn cho Cố Bồi và bệnh viện hải quân Đông Hải của anh.

Nhưng nếu Cố Bồi đã từ chối chuyện xem mắt thì cô cũng không nói gì thêm.





Anh em Cố Vệ Quân thật sự đã bắt được ba con dế mèn, vẫn còn nguyên vẹn và đang tung tăng nhảy nhót, không có chiếc móng vuốt nào bị gãy.

Nhưng hai người đi bắt dế trong bãi rác, lăn lộn cả ngày khiến quần áo bẩn thỉu, rách rưới, cả người tỏa ra một mùi tanh nồng nặc, nhìn chẳng khác gì hai đống rác biết đi.

Cố Vệ Quân không tin vào mê tín phong kiến, khịt mũi coi thường, vô cùng kiêu ngạo nói rằng phải đạp đổ mê tín phong kiến, Cố Ngao Văn cầm lấy con dế mèn, đưa tới trước mặt người lớn trong nhà như đang dâng vật quý, lúc này đã đưa tới trước mặt Lâm Bạch Thanh.

Lâm Bạch Thanh khen cậu ta vài câu, nhân lúc cậu ta không để ý đã thả dế mèn vào vườn hoa.



Buổi chiều có rất nhiều người tụ tập trong sân để nhìn Lâm Bạch Thanh châm cứu.

Châm cứu chữa trị bệnh đau dây thần kinh số năm là một công trình to lớn, bắt đầu từ huyệt Quyền Liêu trên mặt, tới huyệt Linh Cốt, Đại Bạch, Trọng Khôi trên tay, sau đó là tới huyệt Tam Trọng trên bắp chân, tốn rất nhiều thời gian, cũng không phải chữa một lần là bệnh tình thuyên giảm.

Ông Năm hơi lo lắng, hơn nữa còn rất chuyên nghiệp, thấy Lâm Bạch Thanh khử trùng kim châm thì nói: “Cái này cũng không phải là châm thép, Bạch Thanh, cháu khử trùng như vậy sợ là chưa đủ.”

Bề mặt của châm thép có kết cấu đặc, vi khuẩn khó bám vào, việc khử trùng khác đơn giản, còn như Mã Hàm Thiết châm, châm vàng, châm bạc thường có rất nhiều rãnh nhỏ, những khe rãnh đó giúp bác sĩ dễ dàng thực hiện những thủ thuật khó nhưng cũng dễ bám bẩn và khó vệ sinh.

“Tối qua cháu đã nấu tận ba tiếng đồng hồ rồi.” Lâm Bạch Thanh nói.

Cố Vệ Quân thấy cô châm vào huyệt đạo, trong nháy mắt đã châm vào sâu một tấc, không nhịn được nói: “Sâu nữa sẽ châm tới não mất, não của ông Năm có bị đâm vào không?”