Chương 7

“Hôm qua mẹ của cháu đặc biệt gọi điện thoại cho bà, kêu cháu đi thành phố Vân Hải học lớp 12. Bà nghe mẹ cháu nói giáo viên trong trường trung học thực nghiệm số 1 của thành phố Vân Hải rất giỏi, chất lượng giáo dục tốt, mỗi năm tỷ lệ thi đậu đều là cao nhất địa phương, hay là cháu đi chỗ đó học một năm?”

“Cháu không đi!”

Bà ngoại Chung thở dài: "Mặc kệ nói sao thì đó cũng là mẹ của cháu, chẳng lẽ cháu không chịu nhận chỗ tốt của nó thì nó sẽ không là mẹ của cháu sao? Bà nuôi cháu từ nhỏ tới lớn, cháu không ở cạnh các anh chị của mình, nhưng cháu vẫn là do họ sinh ra, dựa vào họ một chút không xem như việc lớn gì, bọn họ làm cha mẹ vốn nên có trách nhiệm này."

Mặc kệ bà ngoại nói ngọt nói nhạt Chung Ái đều không lên tiếng, hai bà cháu lẳng lặng uống mấy tách trà.

Ưm, trà Vân Đính này uống ngon thật.

Chạng vạng, mặt trời lặn phía tây, người đi trên đường trong trấn dần nhiều hơn, vỗ thân thể mệt mỏi, tan ca trở về nhà.

“Có nhà không sư phụ?”

“Có, con vào đi, cửa không khóa."

Hai bà cháu còn đang giằng co, hàng xóm kế bên, cũng là đồ đệ mà bà ngoại Chung thu nhận, Lý Đại Vĩ tới cửa.

Lý Đại Vĩ đẩy cửa tiến vào.

Bà ngoại Chung cười hỏi:

"Đại Vĩ tan tầm rồi?"

“Dạ.”

Lý Đại Vĩ tùy tay đóng cửa lại: "Buổi chiều chị Trương gọi điện cho con, nói mấy hôm nữa sẽ trở về đón Tiểu Ái đi thành phố Vân Hải đi học.”

Lý Đại Vĩ từ nhỏ đã không thích học, chỉ hơi hứng thú với trung y, đi theo bà ngoại Chung học mười mấy năm, thi vào trường chuyên khoa, sau khi tốt nghiệp thì làm trong Sở Vệ sinh trên trấn.



Trấn Nam Sơn lưng dựa núi Nam cao vυ"t, non xanh nước biếc hoàn cảnh tốt, những năm trước đây chính phủ làm khai phá du lịch, chẳng những cư dân có tiền trên trấn xây nhà ở phố mới, ông chủ giàu có xây một trại an dưỡng dưới chân núi Nam.

Sau khi xây xong trại an dưỡng thì thông báo tuyển dụng thầy thuốc trung y, tiền lương rất nhiều, Lý Đại Vĩ xin nghỉ Viện Sệ sinh trên trấn, chuyển sang làm ở trại an dưỡng.

Trại an dưỡng có điện thoại, cha mẹ Chung Ái ngẫu nhiên liên hệ trong nhà đều sẽ gọi tới văn phòng của Lý Đại Vĩ.

Bà ngoại Chung liếc hướng Chung Ái:

“Tôi mới nói chuyện đó với con bé, tính khí còn nhỏ này cứng đầu không nghe vào tai.”

Lý Đại Vĩ dò hỏi:

"Tiểu Ái không muốn đi?"

Tất nhiên là không rồi.

Biết chính mình là học sinh dở không đậu đại học nổi, Chung Ái không muốn tốn công sức nữa, bây giờ cô chỉ muốn kiếm nhiều tiền, chăm sóc sức khỏe cho bà ngoại.

Lý Đại Vĩ không khéo miệng, nói không lại Chung Ái, lúc đi bỏ lại một câu:

“Để dì Triệu nói chuyện với cháu.”

Lý Đại Vĩ và Triệu Huệ là hai vợ chồng, lúc trước là bà ngoại Chung giới thiệu hai người quen nhau rồi kết hôn. Hai vợ chồng vốn đều làm trong Viện Vệ sinh trên trấn, một người làm bác sĩ, một người làm y tá, sau khi Lý Đại Vĩ nghỉ việc, Triệu Huệ vẫn đi làm ở đây.

Triệu Huệ tan ca về nhà liền xắn tay áo nấu cơm chiều, vừa nấu ăn vừa nghe chồng mình nói chuyện của nhà kế bên.

“Ài, nếu nói chị ta chỉ đẻ chứ không nuôi, người ta bồi dưỡng con trai con gái cả nổi bật, còn con gái út thì như quỷ đòi nợ, vừa sinh ra đã ném về quê cho mẹ già nua. Trương Phàm cũng thật giỏi, làm mẹ quá dễ dàng.”