Chương 44

Nhanh đến cuối tuần đi, so với việc học, cô vẫn thích học nấu ăn hơn.

Sáu loại bánh trung thu, cô đã học ba loại rồi, nắm chắc thời gian, nhất định có thể học trước tuần sau.

Hôm nay là một ngày nắng, thời tiết nóng bức khiến người ta dễ mệt mỏi, Chung Ái mất tập trung học bài, bị giáo viên tuần tra bên ở ngoài nhìn chằm chằm, cô giật mình một cái, vội vàng cầm sách lên tiếp tục học bài.

Cùng thời gian đó, tập trung hoạt động lão cán bộ đã nghỉ hưu ở phía Đông.

Thời tiết nóng nên uống trà nóng!

Một tốp ông lão bà lão đã nghỉ hưu ngồi quây quanh nhau, gọi nhân viên viên phục vụ mang lên một ấm nước nóng.

"" Ông Hứa, ông cái lão tiểu tử này gần đây làm cái gì, lần lượt gọi điện thoại kêu chúng tôi tới, chỉ để gọi chúng tôi đến uống nước nóng thôi sao?”

Hứa Lập Nhân haha cười lớn: "" Chắc chắn không phải vậy rồi, không phải là có được trà ngon muốn chia sẻ với mọi người sao.”

"" Ha, muốn khoe khoang với tôi chứ gì.” liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư nhỏ của Hứa Lập Nhân.

"" Khoe khoang thì làm sao, có đồ tốt mới có thể khoe khoang.”

"" Đồ tốt gì chứ, lấy ra cho tôi xem nào.”



""Trà” tiếng reo hò.

Mấy lão ông lão bà thích uống trà đều tụ tập qua đây: "" xem ra là trà xanh, sản xuất ở đâu vậy?”

"" Tôi cũng không rõ lắm, của con rể biếu, một vạn tệ một cân.”

"" Ồ.”

"" Ông Hứa, con rể của ông thật là hiếu thuận.”

"" Đương nhiên rồi, con rể như nửa con ruột.”

"" Đừng nói nhảm nữa, mau pha một ấm thử xem.”

Đây là cái thời đại người có tiền trong túi, làm gì cũng đều phải chú trọng, uống trà cần phải uống ra phẩm vị, trà gì, ấm gì, nước gì cũng phải một hai chú trọng, các bước pha trà, hận không thể chín chín tám mươi mốt đạo đều bỏ một lần.

Trong mắt thế hệ Hứa Lập Nhân, chỉ cần là trà ngon, pha như nào cũng đều ngon.

Bọn họ mới là những người uống trà thực sự, so với những "" người chú trọng” kia không giống nhau.

Người phục vụ mang đến một ấm nước nóng, một cái ấm trà lớn, tám cái tách trà lớn.

Thả lá trà vào trong ấm nước, khuấy đều với nước nóng, hương thơm của trà bốc lên.



Một ông già góp mặt đi lên phía trước xem ấm trà, lá trà trong nước nóng từ từ nở ra, cái dáng vẻ kia, xem là chính là nhúm trà ngon.

"" Ông Hứa, trà này của ông không tồi nha!” giọng nói trầm ấm nặng nề, biểu cảm nghiêm túc, có thể thấy được là thật sự nhận ra.

"" Đó là đương nhiên.” Hứa Lập Nhân biết rõ chỗ tốt của trà Vân Đình hơn bất cứ ai.

Ông già nhấc ấm trà lên: "" Tôi thử trước.”

Một ấm trà được chia làm tám chén trà, một người nửa chén trà, mới vừa ống ra một chút phẩm vị, thì hết trà rồi.

"" Lần nữa, lần nữa”.

Pha lần thứ hai, ôi, mùi vị càng thêm mềm mại, miệng đầy hương thơm.

Một vị giáo sư già râu tóc bạc phơ đã nghỉ hưu của học viện vỗ tay lên đùi và hát thời Đương của Lư Đồng “Bảy Chén Trà Ca”:

""Một tách môi họng mềm, hai tách tan ưu phiền, ba tách dốc hết nỗi lòng, trong bụng chứa chữ năm nghìn quyển, bốn tách mồ hôi rịn, bất bình muôn sự theo chân lông tan hết, năm tách xương thịt sạch trong, sáu tách thông lên cõi tiên, bảy tách hơn chẳng thể nhấp, chỉ thấy hai nách hiu hiu gió nhẹ vườn.”

Đám đông cười to, đều cười ông ta chỉ biết khoe đọc nhiều sách.

Giáo sư già cũng cười theo: "" Thêm một chén nữa, lại thêm một chén nữa, tôi hát đến chén thứ bảy rồi, mới uống đến chén thứ hai, còn lại phải cho tôi bổ thượng.”