Chương 20

Ăn xong nồi này, Chung Ái lại thử làm nồi khác, cũng đúng quy chuẩn xem như đã hoàn toàn nắm chắc món ăn này rồi.

Nếu như bầy hàng, cô có thể bán mì lạnh và bánh bao hành hải sâm chiên, hai món này rất tiện lợi để cho khách hàng đóng hộp mang đi.

Mở ra thanh nhiệm vụ, bên trên hiển thị:

Cấp độ thần bếp: cấp 0

1.Múa dao mười nghìn lần (28215/10000)

2.Mở khoá món ăn (3/5)

3.Đạt được mức tiêu thụ (2586/10000)

Tiểu Ngọc: [Tiểu Ái cô giỏi quá rồi, lại học được một món nữa, cách cô hoàn thành nhiệm vụ chỉ còn đạt được mức tiêu thụ thôi!]

Chung Ái nhìn hàng mức tiêu thục, đang có kế hoạch sau khi nghỉ ngơi vào cuối tuần này thì sẽ đi bày hàng.

Hôm nay là thứ ba rồi, ngày mai chính thức đi học, đi học ba ngày là cuối tuần rồi.

Ga giường phơi ở bên ngoài sân cũng đã khô rồi, cái đầm mới cô mua buổi sáng cũng khô rồi đều lấy vào trong nhà, Chung Ái thay đầm mới, khoá cửa đi đến trường.



“Tiểu Ái đi đâu đó?”

“Cháu đi lên trường.”

“Ồ, đi đường chậm chút nhé.”

“Dạ được!”

Đi qua nhà họ Hứa dừng chân lại chào hỏi một tiếng bới bà Kim đang tưới hoa ở trong sân, rồi Chung Ái đi về phía trường học.

Đi đến cuối đường quẹo đi thẳng thì thông tới cửa phía nam của trường học.

Khi rẽ đυ.ng vào một người con trai đang mặc áo sơ mi trắng, cậu chỉ thản nhiên nhìn cô một cái, Chung Ái đã nhận ra, cậu con trai cao to tuấn tú này không phải chính là học bá mặt lạnh lùng khoá này của bọn họ Lục Trường Bách sao.

Thập niên chín mươi, Chung Ái một cô gái cùng tuổi cao một mét sáu mươi lăm cũng xem như là cao rồi, khi lướt qua nhau cùng với Lục Trường Bách, ánh mắt của cô chỉ có nhìn được xương quai xanh của cậu.

Cậu cao bao nhiêu chứ?

Chung Ái hơi cúi đầu xuống, từ từ đi về phía trước.



Gió cuồn cuộn thổi đến lá cây bên đường kêu lộp bộp lên, càng đi về phía trước, càng đến gần trường, tiếng người càng lớn thì tiếng gió càng nhỏ, hình như lùi về ở cuối đường xay bột.

Chung Ái quay đầu lại chỉ có thể nhìn thấy nửa bên bảng hiệu của đường xay bột ở nơi xa.

Cửa chính của trường học người đi người về, đa số học sinh đều mặc đồ thường ngày, một số ít học sinh mặc đồng phục đều là học sinh trung học đang tuổi trẻ, ai ai cũng tràn đầy sức trẻ, tràn đầy năng lượng.

Chung Ái mặc cái đầm màu trắng buổi sáng mới mua, đơn giản phóng khoáng, không cần phí sức đã từ cô gái ở thị trấn nhỏ dưới thôn quê trở thành học sinh cấp ba của thành phố lớn, một chút cũng sẽ không khiến người ta cảm thấy không ăn khớp với nhau.

Trên đường Chung Ái trở về ký túc xác thì gặp phải giáo viên hôm qua làm thủ tục chuyển trường cho cô, cô ấy nhìn thấy cách ăn mặc của Chung Ái còn phải kinh ngạc, hoàn toàn khác với cô gái có chút ngu ngốc, quê mùa của hôm qua.

“Chào cô.” Chung Ái chủ động chào hỏi.

“Chào em.” Cô giáo nhìn đồng hồ trên tay một cái: “Một tiếng sau mỗi lớp đều sẽ họp lớp, trước một giờ em đến phòng làm việc của giáo viên ở lầu hai của toà dạy học thứ ba tìm giáo viên chủ nhiệm của em cô Thái Tịnh

“Được, cảm ơn cô.”

Thời gian họp lớp còn sớm, Chung Ái về ký túc xá một chuyến trước.

Cô đến ký túc xá, cuối cùng cũng nhìn thấy bạn cùng phòng đến sớm hơn cô, Đường Nghệ.

Thật sự là một cô gái xinh đẹp, cao chân dài, da trắng tóc đen, mắt ngọc mày ngài, vừa nhìn chính là một mỹ nhân.