Chương 4: Xin Chào, Ba Ruột! Xin Chào, Mẹ Kế! (2)

Bình thường chi tiêu, ăn mặc, sinh sống, còn phải nuôi hai đứa trẻ, đưa hai đứa trẻ đi học, căn bản không tích góp được bao nhiêu.

Nếu như ông ta đã có chủ ý muốn phủi sạch quan hệ thì Khương Tuyết Vi cũng không khách khí, "Luật pháp quy định cha mẹ phải chăm sóc con gái vị thành niên, mà ba lại không làm tròn trách nhiệm này, năm đó ba bỏ lại vợ con trở về thành phố, những năm qua cũng không gửi cho tôi một đồng tiền, điều này ba có thừa nhận không?"

Cô liền nói đến luật pháp, không nói đến cảm tình, thì nói tiền!

"..." Khương Ái Quốc trừng mắt há mồm, đây là uy hϊếp.

Khương Tuyết Vi lưu loát giúp ông ta tính một chút, "Một tháng là mười đồng tiền, không tính là đắt đi, đến khi tôi 18 tuổi, trưởng thành rồi, thì chính là 2160 đồng, tôi cũng xóa hết số lẻ cho ba, liền lấy 2000 đi."

Cô rõ ràng mạch lạ, tính sổ lại lanh lợi, giọng nói cũng rất hào phóng nhân nghĩa.

Không có cãi vả lớn tiếng, cũng không có khóc sướt mướt kể khổ, chỉ có sự tỉnh táo tự phân tích, chỉ ra trách nhiệm tương ứng và nghĩa vụ.

Tất cả đều là những lý lẽ tốt, không có một chút xấu xí nào.

Mọi người, chị nhìn em, em nhìn chị, đều kinh ngạc.

Vốn tưởng rằng một đứa trẻ quê mùa không kiến thức, càng không nghĩ tới một đứa trẻ như hột tiêu, vừa có kiến thức lại rất thông minh.

Khương Hướng Bắc trong lòng không thoải mái, lớn tiếng kêu, "Chị đòi hỏi gì chứ, đây là lừa gạt! Sẽ bị bắt lại!"

Cô là trưởng nữ, rất được cha mẹ yêu thương, lòng đố kỵ lớn, đều luôn tranh giành với em trai, làm sao có thể chịu đựng người chị này tới giành tiền.

Khương Tuyết Vi nhàn nhạt liếc nhìn cô ta một cái, quần màu đỏ có dây đeo rất thịnh hành ở thời đại này, chân đi giày da màu đen, cả người đều mang những thứ đắt tiền, có thể thấy ở nhà rất được yêu chiều.



Còn cô, cả người u tối quê mùa, mảnh đất rơi rớt, hoàn toàn không so sánh được.

Cô không vui, "Được rồi, vậy thì báo cảnh sát đi, để cho tôi đến đồn cảnh sát, và cửa tòa án."

Mọi người: ... Tại sao phải nhắc tới tòa án, luống cuống !!

Khương Ái Quốc liền cảm thấy không phải, "Tiểu Nha, ba cũng là ba con, những năm này ba biết con chịu nhiều cực khổ, nhưng ba cũng phải nuôi gia đình, sống qua ngày cũng không dễ dàng..."

Phải, lời này chính là, ba không muốn người khác chịu khổ, chỉ muốn con chịu khổ.

Khương Tuyết Vi mặt không cảm giác gật đầu, "Đúng, ai cũng không dễ dàng, giống như tôi ngay từ nhỏ đã không được ba yêu thương, bị người khác ức hϊếp, còn ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, so với bạn cùng lứa lại nhỏ con hơn, đây là ai sai?"

Còn phải hỏi sao, đương nhiên là kẻ bỏ lại vợ con!

Mọi người đồng loạt nhìn Khương Ái Quốc, không nghĩ tới ông còn bộ mặt như vậy.

Nếu không phải Khương Tuyết Vi xuất hiện, mọi người cũng không biết trước kia ông từng cưới vợ, còn có một cô con gái lớn như vậy.

Khương Ái Quốc lại rất chột dạ, mặt đỏ tới mang tai, ông chưa bao giờ nói chuyện cũ, nói thật, ông cũng là thẹn với đứa con gái này.

Tằng Lệ giọng nói bất mãn vang lên, "Đây là mẹ cháu dạy cháu như thế, tôi cũng không nghĩ cô ta lợi hại như vậy, cô ta lại để cho cháu đến đây phá hư gia đình chúng tôi..."

Khương Tuyết Vi hỏi ngược lại, "Cô là ai?"

Tằng Lệ nghẹn lại, cố ý ngẩng đầu lên, "Tôi là vợ của Khương Ái Quốc, Tằng Lệ."



"Chào mẹ, mẹ kế." Khương Tuyết Vi tao nhã lễ phép, nở một nụ cười chào hỏi.

Mọi người: ... Đầu gối như trúng một mũi tên!

Tằng Lệ: ... Ngực như bị đè nén!

"Lúc tôi gả cho Khương Ái Quốc, không biết ông ấy trước đó đã có vợ."

Lời này thật hay giả, chỉ có hai vợ chồng bọn họ biết.

Khương Tuyết Vi mặt đầy nghiêm túc, "Vậy cô có thể kiện ông ta lừa cưới, hành động này sẽ bị nhân dân dè bĩu, phỉ nhổ, con ủng hộ cô kiện ông ta ra tòa!"

Tằng Lệ vẻ mặt vặn vẹo: "Ông ấy là ba cháu!"

Khương Tuyết Vi vẻ mặt nghiêm túc, vỗ ngực, "Con là đứng ở phía đông đảo nhân dân, ủng hộ chính nghĩa, ủng hộ công lý, đại nghĩa diệt thân."

Tằng Lệ kích động, thiếu chút nữa là hộc máu, lại không thể nói gì.

Yên lặng, sự yên lặng lúng túng bao quanh căn phòng.

Bên ngoài một giọng phụ nữ già nua vang lên, Người đầu, sao đóng cửa, chạy đi đâu hết mà yên lặng như vậy."

"Hướng Đông, Hướng Nam, Hướng Tây, đâu hết rồi."

Khương Hướng Đông lập tức ra mở cửa, lớn tiếng kêu lên, "Ông bà nội, ba mẹ, chú, mọi người cuối cùng cũng về, xảy ra chuyện lớn!"