Chương 3: Xin chào, ba ruột! Xin chào, mẹ kế! (1)

Một đám người chen chúc ra ngoài xem chuyện, đi ở đằng trước là một đôi vợ chồng trung niên, người đàn ông mặc một cái áo ba lỗ màu trắng, quần ngắn màu xanh da trời, mặt mũi khắc khổ, bàn tay xù xì, mái tóc lốm đốm bạc, là một người đàn ông bị cuộc sống bào mòn.

Người phụ nữ tóc ngắn ngang vai, da rất trắng, ấn đường có nếp nhăn rõ ràng, đoán chừng do hay cau mày tạo thành, có chút nghiêm túc.

Đi theo phía sau là mấy đứa bé, cũng tròn mắt tò mò xem, xem ra đều là những đứa trẻ của Khương gia.

Người đàn ông trung niên tiến lên mấy bước, che chở cho con gái ở sau lưng, phòng bị nhìn Khương Tuyết Vi, "Cô là ai, muốn làm gì?"

Khương Tuyết Vi lấy ra một tấm hình, hướng mắt nhìn xem, dò xét mở miếng, "Đồng chí Khương Ái Quốc?"

Khương Ái Quốc khẽ cau mày, "Là tôi, nhưng là tôi không quen biết cô."

Dáng vẻ vừa đen vừa gầy, nhìn lối ăn mặc với quần áo giống như là từ nông thôn tới, ông cũng không thể quen biết một đứa trẻ như vậy.

Khương Tuyết Vi nhíu mày, tìm được người cần tìm, người cha trong truyền thuyết!

Cô tự nhiên nhanh chóng đưa lên một tấm hình, "Tôi cũng không biết ông, tôi là Khương Tuyết Vi, mười bảy tuổi, mẹ tôi là Lý Tú Mai, đây là tấm hình chụp năm đó hai người kết hôn."

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc, đồng loạt nhìn về phía tấm hình đó.

Tấm hình rất cũ kỹ, nhưng có thể nhìn rõ, bên trong hình là một đôi trai gái trẻ tuổi, nam thanh nữ tú, đầu tựa đầu, rất thân mật.

Khương Ái Quốc như bị sét đánh, hoảng sợ nói không ra lời, "Cô... Cô..."

Từ biệt mười bảy năm, ông nằm mơ cũng không nghĩ tới sẽ có chuyện này.

Khương Tuyết Vi hơi cúi người, nụ cười nhàn nhạt, "Ba, lần đầu gặp mặt, xin chỉ bảo nhiều hơn."

"Ba." Đôi con gái của Khương Ái Quốc thét lên những tiếng đinh tai nhức óc.

"Chú Hai." Bọn nhỏ trong phòng lớn ở Khương gia đều kinh hãi.

"Ái Quốc." Vẻ mặt của người phụ nữ trung niên tái xanh, có mấy phần tức giận.



"Trời ơi, đây là thật sao?" Bên ngoài, những người hàng xóm vây quanh xem náo nhiệt, những ngôi nhà cũng quá gần nhau, chỉ cần gió thổi cỏ lay, cũng có thể mang tới một nhóm người.

Khương Ái Quốc thần sắc có mấy phần kích động, há miệng, nhìn đám người đang vây xem, do dự một chút, né tránh người ra khỏi lối đi, "Vào nhà rồi nói tiếp."

Khương Tuyết Vi vừa vào nhà, cửa liền khép lại, bên ngoài hàng xóm liền chỉ chỉ chỏ chỏ, không chịu tản đi.

Bên trong nhà ánh sáng mờ mịt, gian phòng chật hẹp chất đầy đồ, chỉ có hơn hai mươi mét vuông, chia thành ba gian nhỏ.

Một cái giường lớn, một cái giường tầng, hai tủ quần áo liền chiếm hơn nửa không gia, bàn ăn nhỏ ngăn lại, cũng không có chỗ để đứng.

Khương Tuyết Vi tùy ý liếc qua, có chút cưỡng ép, căn phòng này ở được mấy người chứ?

Cô liếʍ đôi môi khô khóc, "Có nước không, tôi ngồi xe lửa bốn ngày ba đêm, vừa đói lại khát." Đến nổi bánh bao chiên cũng đã sớm tiêu hóa hết!

Khương Ái Quốc nhíu mày, "Tiểu Bắc, đi rót ly nước, Tiểu Trung, mang hộp bánh quy tới đây."

Cặp con gái sinh đôi của ông ta là Khương Hướng Bắc, Khương Hướng Trung không chịu rời đi, vẻ mặt cảnh giác.

Khương Hướng Bắc ánh mắt chán ghét nhìn Khương Tuyết Vi, "Ba, cô ta thật sự là con gái ba sao?"

Ai sẽ thích bỗng nhiên ở đâu xuất hiện một người chị không phải mẹ sinh ra, còn là người sẽ tranh đoạt tài nguyên với bọn họ!

"Đi nhanh." Khương Ái Quốc nhẹ giọng quát lên.

Khương Tuyết Vi uống nước nóng, ăn bánh quy vạn niên thanh Thái Khang, tiếp nhận ánh mắt kỳ lạ của mọi người, rất ổn định.

Nhìn thôi, cũng sẽ không nhìn đến mất một sợi tóc.

Bánh quy vạn niên thanh Thái Khang là món bánh mà người ở Thượng Hải rất yêu thích, thương hiệu Thái Khang chính thống nhất, nguyên liệu rất tươi, bên ngoài xốp giòn, hương vị đậm đà, vị mặn lại có chút ngọt, ăn lại muốn ăn nữa.

Lại thêm một cái!



Nhìn cô liên tiếp chén hết nửa cân bánh quy, ăn như hổ đói, Khương Ái Quốc một lời liền hết ý, "Con là Tiểu Nha, sao con lại tới đây, là ý của mẹ con sao?"

Ông ta nhớ tới người vợ trước đó, xinh đẹp, nhưng quê mùa, không học thức, cũng không có kiến thức, không có đề tài chung với anh.

Chỉ là, không nghĩ tới bà ấy có thể nuôi ra một đứa con gái tự nhiên, phóng khoáng, có chút kỳ quái.

Khương Tuyết Vi cũng không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề, "Mẹ tôi kết hôn sinh con, để cho tôi tới đây tìm ba."

Khương Ái Quốc ngơ ngẩn, còn chưa mở miệng, người phụ nữ trung niên liền mở miệng trước, "Không được, tôi không đồng ý."

Bà tên là Tằng Lệ, là người vợ Khương Ái Quốc cưới sau khi về thành, sinh cho ông ta một cặp sinh đôi nữ, con gái lớn năm nay mười lăm tuổi, con trai thứ mười ba tuổi.

Khương Ái Quốc theo bản năng nhìn Khương Tuyết Vi, lại nhìn vợ nháy mắt, "A Lệ, trước hết em đừng nên kích động, chuyện này anh sẽ xử lý tốt."

So với vợ, ông ta càng không muốn giữ lại đứa con gái này, điều này đại diện cho sai lầm của ông trong quá khứ.

Tằng Lệ có chút nóng nảy, "Nếu anh dám giữ nó lại, tôi với anh ly hôn."

Bà cũng là thanh niên tri thức, nhưng không kết hôn ở nơi khác, lúc trở về thành phố thì cũng đã lớn tuổi, có người giới thiệu gả cho Khương Ái Quốc, điều kiện nhà mẹ của bà kém hơn một chút, gả vào Khương gia, sau khi nắm chặt được Khương Ái Quốc, nhanh chóng sinh cho ông ta một cặp sinh đôi, liền nắm giữ kinh tế trong nhà.

Bà thích nhất là thể diện, vừa nghĩ tới người khác chỉ chỏ, liền không chịu nổi.

"A Lệ, anh đều hiểu." Khương Ái Quốc đầu óc nhanh chóng nhảy số, đã nghĩ ra tới mười mấy phương án.

Ông ta nhẹ nhàng khuyên nhủ, "Tiểu Nha, con cũng thấy hoàn cảnh này, một nhà mười mấy người cũng ở trong căn nhà này, không phải là không muốn giữ con lại, nhưng là quả thực không có cách, con thông cảm cho ba một chút, được không?"

Giọng nói của ông ta hạ thấp, vẻ mặt dịu dàng, rất đánh động lòng người.

"Được." Khương Tuyết Vi nhìn ông ta chằm chằm, lúc ông ta lộ ra nụ cười, lại chuyển lời, "Ba chỉ cần cho tôi hai ngàn đồng, hoàn toàn mua đứt tình cảm của người phụ nữ, tôi lập tức đi."

Mọi người đều kinh hãi, Khương Ái Quốc hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề, "Con nói gì, hai ngàn đồng, con điên rồi sao?"

Ông đi làm ở nhà máy, làm đến bây giờ một tháng cũng chỉ được 105 đồng, tiền lương của vợ là 90 đồng, hai người cộng lại cũng chỉ chừng hai trăm.