Không biết hai người đang nói gì, Khúc Miêu Miêu chỉ mỉm cười ngọt ngào.
Ngay khi Tùng Kỳ nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cô ta thì đã biết rằng chắc chắn cô ta đã rơi vào bể tình một lần nữa.
Cô không vội chạy ra chào mà đợi nam sinh đi rồi mới gọi Khúc Miêu Miêu: “Miêu Miêu.”
Khúc Miêu Miêu chợt giật mình.
Theo bản năng nhìn về phía sau.
"... Cậu có nhìn thấy anh ấy không?" Cô ta hỏi Tùng Kỳ.
Tùng Kỳ cảm thấy điều này hơi kỳ lạ.
Cô sống ở tầng một, từ trong sân có thể nhìn thấy cổng Đức Hinh Uyển, đương nhiên có thể nhìn thấy hai người đứng ở cửa nói chuyện.
"Thấy chứ, sao vậy, cần mình giữ bí mật với dì Cảnh à?"
Tùng Kỳ cười trêu.
Tim Khúc Miêu Miêu đập thình thịch, vẻ mặt trở nên bối rối.
Thăm dò hỏi: "Cậu cảm thấy anh ấy thế nào?"
Tùng Kỳ thuận miệng nói: "Ừm, cũng khá đẹp, vóc dáng khá cao, có phải tầm một mét tám không. Sườn mặt nhìn cũng không tệ."
Cô chỉ khen một cách lịch sự thôi.
Nhưng lại không ngờ mỗi một lời của mình đều khiến nụ cười trên mặt đồng bọn trở nên miễn cưỡng hơn một phần.
“Cậu thực sự nghĩ rằng anh ấy rất tốt à?"
Tùng Kỳ bối rối.
Hỏi câu như vậy, chẳng lẽ cô còn có thể nói không tốt được sao?
Dù có ngốc đến đâu, cô vẫn biết rằng không được hạ thấp đối tượng của bạn thân trước mặt bạn.
"Trông khá ổn…" Tốt hơn Nhạc Khang.
Nửa câu sau còn chưa kịp thốt ra đã bị Khúc Miêu Miêu cắt ngang : "Vậy đó là gu của cậu sao?”
Cô ta đột nhiên hỏi.
Tùng Kỳ sửng sốt vài giây, không hiểu chủ đề này có liên quan gì đến sở thích của mình.
Cô nghi ngờ nhìn Khúc Miêu Miêu, lúc này mới nhận ra vẻ mặt của cô ta hơi khó coi.
Nghĩ đến chuyện người tiếp cận khi Miêu Miêu thời còn đi học lại viết thư tình cho mình, Tùng Kỳ có lẽ hiểu được tâm lý sợ bị rắn cắn của người bạn mình.
Hiểu thì hiểu, nhưng vẫn không vui.
Tùng Kỳ từ trước đến nay vui buồn đều thể hiện ra mặt, nếu đã bị tổn thương bởi sự nghi ngờ và phòng thủ của Khúc Miêu Miêu thì cô phải nói rõ ràng.
“Làm sao mình biết anh ta là loại người nào, cũng không biết anh ta. Miêu Miêu, ý của cậu là sao? Cậu cho rằng mình sẽ cướp bạn trai của cậu sao?"
Tùng Kỳ tức giận đến mức má phồng lên.
Khúc Miêu Miêu cũng nhận ra mình đã phản ứng thái quá, trên mặt lộ ra chút xấu hổ, muốn nói gì đó nhưng lại không biết phải giải thích tâm lý lúng túng của mình như thế nào.
Trong mắt Tùng Kỳ, mối quan hệ giữa hai người rất tốt, tốt đến mức không giấu gì nhau cả, có cái gì thì nói cái đó.
Nhưng trong mắt cô ta, cô ta và Tùng Kỳ đã sớm không còn là bạn tốt nữa.
Ở tuổi hai mươi, cô ta không ghét Tùng Kỳ, cô ta cho rằng mình là dạng tích lũy được nhiều, học vấn cao, sau này chắc chắn sẽ có cuộc sống tốt hơn Tùng Kỳ;
Khi ba mươi tuổi, cô ta ghen tị với cuộc sống của Tùng Kỳ, nhưng cô ta vẫn nhận ra giá trị của bản thân, thậm chí còn ngầm coi thường một bà nội trợ toàn thời gian như Tùng Kỳ;
Đến tuổi bốn mươi, khi sự nghiệp của chồng thăng tiến, Tùng Kỳ cũng ngày càng phát đạt;
Về phần mình, tình yêu của cô ta từ lâu đã bị dầu muối tương giấm trà vùi dập, tiền tiết kiệm hết dần, con trai nổi loạn, người chồng chất phác dần dần khiến cô ta chán ghét và cáu kỉnh.
Cô ta không hiểu tại sao mình, một người xuất sắc về mọi mặt, lại có thể sống kém hơn người chỉ có bề ngoài bề mà không có tí nội hàm nào như Tùng Kỳ.
Mỗi lần nhìn thấy Tùng Kỳ, sự hoang mang của cô ta càng sâu sắc hơn, dần dần, cô ta bắt đầu ghét Tùng Kỳ, cuộc sống vượt trội của Tùng Kỳ dường như là sự từ chối những nỗ lực nửa đời của cô ta.