Chương 43: Mẹ Cô Đã Chết?

Diệp Chiêu không quên nịnh nọt: "Chú Tô, nếu chú là ba cháu thì tốt rồi."

"Ai nói không phải chứ. Chú Tô ấy à, đang tiếc không có con gái đây. Ba cháu sắp đến rồi, chờ lát nữa chúng ta cùng đi ăn."

"Không cần đâu chú ạ, cháu còn cô em họ đi theo. Cháu nói chuyện với ba xong rồi về."

"Mấy đứa ở chỗ nào?"

"Không xa, cháu thuê một phòng nhỏ."

Tô Ứng Dân bảo Diệp Chiêu tới nhà ông ta ở: "Dì Hà thích cháu nhất, không thì cháu tới ở với chú dì đi."

Diệp Chiêu nói dối: "Dạ thôi, cháu nộp nửa năm tiền thuê rồi, sân đó rất tốt, rất an toàn."

...

Thư ký Lưu trở lại văn phòng, không quên kích động chia sẻ thông tin: "Ây, các cô biết con bé siêu chảnh hôm nay là ai không?"

"Ai thế?"

"Con gái ông chủ!"

"Ôi trời! Ông chủ có con gái hả?"

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

"Nghe nói không đồng ý cho ông chủ tái hôn, Tô tổng kẹp giữa hòa giải, nhưng khó hầu hạ lắm!"

Mọi người nghe xong, lập tức tò mò hóng hớt, nên đều túm tụm lại.

"Bảo sao ban nãy quản lý Bạch bị cô nhóc đó trị cho ngoan ngoãn!"

"Vậy chị Bạch có lên chính thức không?"

"Chuyện như thế này, con cái sao làm gì được bố mẹ, muốn kết hôn thì chắc chắn vẫn sẽ làm thôi."

Chỉ có thư ký Lưu lắc đầu: "Tôi thấy thiên kim này của ông chủ không hề tầm thường, loại hiền thê lương mẫu như chị Bạch không đấu lại cô nhóc đó đâu."

"Quyến rũ được ông chủ thì có ai là hiền thê lương mẫu chứ?"

"Ầy, đúng lắm."

"Trứng chọi đá thôi. Nhóc con náo loạn hai ngày, dỗ xong, chị Bạch muốn làm bà chủ thì vẫn làm bà chủ thôi."

...

Diệp Chiêu đi vệ sinh về, đi tới cửa phòng làm việc của chú Tô thì nghe thấy giọng của Diệp Định Quốc.

Diệp Định Quốc đang kích động nói gì đó với Tô Ứng Dân.

Diệp Chiêu tưởng hai người lớn đang tranh chấp vấn đề cô đi học, ai ngờ trong phòng lại vang lên giọng nói trầm đầy kích động của chú Tô:



"Cái chết của cô ta, anh cũng có trách nhiệm! Anh phải đối xử tốt với Diệp Chiêu chút."

"Đó đều là ngoài ý muốn! Anh đừng nói nữa."

Cái chết của tôi? Của ai?

Phản ứng đầu tiên của Diệp Chiêu là câu này đang nói mẹ của nguyên thân.

Chẳng lẽ nguyên thân có cảnh ngộ giống cô, đều là ba gϊếŧ mẹ?

Chỉ là ba của cô xấu hổ tự sát, mà ba của nguyên thân vẫn còn sống yên bình.

Rốt cuộc mẹ của nguyên thân trốn sang Hồng Kông hay bị gϊếŧ?

Hay là xảy ra bất trắc trên đường trốn tới Hồng Kông?

Bên trong lại tranh cãi vài câu, sau đó là tiếng bước chân vội vàng đi tới cửa.

Diệp Chiêu không tránh né, mà nhanh chóng siết chặt nắm tay nghênh đón.

Cửa mở ra, người mở là Diệp Định Quốc.

Diệp Định Quốc thấy con gái thì sửng sốt, sắc mặt tức thì trở nên vô cùng khó coi.