Lư Triết Hạo cau có mặt mày đi ra khỏi văn phòng.
Tần Tri Vi cũng không bận tâm anh ta không tình nguyện ra sao, đưa tay đòi anh ta hồ sơ. Lư Triết Hạo ném hồ sơ cho cô, vừa đi vừa nhắc nhở: “Lúc chúng tôi điều tra thì cô không được lắm mồm, có ý kiến cũng nín cho tôi, nhìn thấy những chuyên gia lý luận suông như các cô là thấy phiền phức rồi.”
Anh ta đi vài mét mới phát hiện không có ai trả lời, quay đầu nhìn lại thì thấy đối phương vẫn đang đứng tại chỗ xem hồ sơ, vừa mới chuẩn bị thúc giục cô mau chóng đuổi theo thì thấy Tần Tri Vi chạy tới, nhét hồ sơ vào trong tay anh ta, dùng giọng điệu không cho phép từ chối để nói: “Buổi tối tôi còn có tiết, sáng mai sẽ cùng các anh đi điều tra.”
Nói xong, cô vội vã rời đi.
Lư Triết Hạo ngây ngốc nhìn bóng lưng của cô một hồi lâu, cười nhẹ một tiếng, như vậy cũng tốt, không chậm trễ việc bọn họ điều tra vụ án.
Lớp học buổi tối, chỗ ngồi vẫn không đầy, thậm chí còn ít hơn hôm qua. Dù sao nội dung giáo sư dạy hôm nay cũng giống như hôm qua. Chỉ là thay đổi cảnh sát viên khác đến lớp.
Dựa theo dự định của đội cảnh sát thì tất cả cảnh sát đều đến học tập môn học tiên tiến này, nhưng các cảnh sát cấp thấp thường xuyên tăng ca, mà người ta đang chấp hành nhiệm vụ, cũng không thể kéo người về lớp được, điều này không nhân đạo chút nào.
Đương nhiên cũng có không ít cảnh sát viên chỉ đơn giản là lười nên kiếm cớ không đến lớp.
Đối với loại tình huống này, lãnh đạo cấp cao đều lực bất tòng tâm, đương nhiên Tần Tri Vi cũng không có biện pháp.
Học xong, cô không về thẳng nhà, mà đến trung tâm thương mại gần đó để mua ba bộ quần áo hợp ý.
Nguyên chủ thích những kiểu thiên về vẻ tao nhã, phần lớn quần áo là màu đen trắng xám, mà cô thích phối đồ thiên về màu ấm dopamine. Ngoài quần áo, còn mua đồ trang sức và mỹ phẩm, ngần ấy là vét sạch hơn nửa ví tiền.
Cô mang toàn bộ quần áo đi giặt và vắt khô xong xuôi thì phơi ở trên ban công, sau đó ngồi ở trước bàn đọc sách hồi tưởng lại tất cả mọi chuyện trong giấc mơ tối hôm qua.
Cô biết diện mạo của hung thủ, nhưng xe buýt không có hệ thống tên thật, nên đối phương họ tên là gì, cô không thể điều tra ra được.
Cô đã tìm ra một nhân vật chủ chốt trong toàn bộ quá trình của vụ gϊếŧ người. Khi hung thủ trốn ra khỏi hẻm, trùng hợp đυ.ng phải một người. Nhưng cô đã lục lọi hồ sơ của tổ trọng án Tây Cửu Long mà không tìm được lời khai này.
Nếu như cô lấy được lời khai của nhân chứng này, có thể nhờ họa sĩ của đồn cảnh sát vẽ ra hung thủ.
Lúc hung thủ hành hung rất căng thẳng, cách thức ra tay cũng không thành thạo, hiện trường để lại vật chứng và vân tay, xác suất rất lớn là lần đầu tiên cướp bóc gϊếŧ người. Căn cứ vào miêu tả tâm lý về địa lý phạm tội thì hầu hết nơi ở của tội phạm đều ở gần hiện trường. Nếu tìm người của từng tòa nhà để lấy gợi ý, có thể sẽ hỏi được người quen biết hắn.
Cô sắp xếp lại suy nghĩ rồi nằm xuống giường ngủ.
Một lát sau cô lại rơi vào mộng đẹp, cô mơ một giấc mơ giống như tối hôm qua.
Tuy nhiên cũng không giống nhau hoàn toàn, so sánh với tối hôm qua, động tác ra tay của hung thủ gọn gàng lưu loát hơn. Tối hôm qua cô rõ ràng chú ý thấy lúc hung thủ bắt đầu cướp bóc, cả người căng thẳng, giọng nói phô trương mà run rẩy. Nhưng lần này trong lòng lại có dự định trước, lúc gϊếŧ người, động tác cũng không còn hoảng hốt như trước mà trở nên gọn gàng linh hoạt, giống như người gã ta gϊếŧ không phải là người, mà là dê bò.
Tần Tri Vi bỗng không hiểu tại sao lại có sự khác biệt như vậy.
Sáng sớm hôm sau, Tần Tri Vi chạy tới tổ trọng án A, còn chưa vào cửa đã nghe Lư Triết Hạo dặn dò cấp dưới: “Cứ làm theo tiết tấu của chúng ta đi, những chuyên gia này chỉ biết lý luận suông, thật sự làm theo sự chỉ huy của cô ta thì chậm trễ thời gian mất.”
Tần Tri Vi có thể hiểu được thái độ hoài nghi của Lư Triết Hạo đối với ngành học mới, nhưng đối phương cố ý không cho cấp dưới phối hợp thì đã chạm vào vảy ngược của cô rồi.
Cô cũng không đợi đối phương nói tiếp, mà trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Mấy người cấp dưới há to miệng nhìn người đi tới, Lư Triết Hạo quay đầu, lập tức giật mình.
Tần Tri Vi trang điểm tinh xảo, làm cho ngũ quan vốn đã xinh đẹp càng lộ vẻ sinh động, cô còn mặc quần áo mà hôm qua vừa mới mua, áo sơ mi màu hồng nhạt, bên trong là áo T - shirt cổ tròn có hoa văn màu xanh nhạt, phía dưới kết hợp với quần chín phân màu xanh nhạt, đi giày vải màu hồng nhạt, chói mắt nhất chính là cô còn đeo khuyên tai khoa trương màu hồng nhạt. Cách ăn mặc này không giống đi điều tra án, ngược lại giống như tới báo án hơn.
Cảnh sát trong đồn cảnh sát Hồng Kông chỉ có tổ trọng án là mặc thường phục, nhưng đa số bọn họ đều chọn màu sắc nặng nề, như vậy mới có vẻ chuyên nghiệp, sẽ không bị người ta khinh thường. Cô lại đi ngược lại, xem ra cô thật sự chỉ tới quan sát quá trình phá án, chứ không có chỉ huy bậy bạ. Lư Triết Hạo thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngoài miệng vẫn không buông tha: “Chuyên gia Tần, cô ăn mặc thành như vậy, không biết còn tưởng rằng cô tới tham gia cuộc thi hoa hậu Hồng Kông đấy.”
Bề ngoài trông Tần Tri Vi giống như dịu dàng vô hại, nhưng người quen thuộc với cô đều biết cô là một người không chịu thua thiệt, xem việc đấu võ mồm là đại sự hàng đầu trong cuộc đời, nếu tâm lý cô không thoải mái, ban đêm sẽ lăn qua lộn lại mà diễn luyện, kiểu lúc ấy mày phải phản kích như này, đốp chát lại như này này. Dưới sự tôi luyện ấy, công phu võ miệng của cô đã trở nên vô song. Nghe thấy đối phương chỉ trỏ cách ăn mặc của mình, cô không chút khách sáo mà bật lại: “Tham gia cuộc thi hoa hậu Hồng Kông thì sẽ đến đồn cảnh sát chắc? Anh đang sỉ nhục IQ của tôi hay đang sỉ nhục IQ của mình vậy! Tôi ăn mặc như vậy là vì anh đấy. Ai bảo mắt thường của anh không nhìn ra tôi có tài năng thật hay không, nên tôi muốn xem thử mắt anh có mù không?”
Lư Triết Hạo: “...?”
Tần Tri Vi không để ý đến anh ta nữa, mà đứng bên cạnh anh ta, chào hỏi mọi người: “Tôi tên là Tần Tri Vi, cùng cấp bậc với giám sát Lư. Những quyền anh ta có thì tôi cũng có, ví dụ như lúc mọi người thi kiểm tra thăng chức, Falker sẽ bảo tôi chấm điểm cho mọi người. Tôi tham gia vụ án này, một là vì muốn kết hợp kiến thức học được vào việc phá án. Hai là vì muốn kiểm tra năng lực làm việc của mọi người, để tương lai tôi có thể viết lời phê.”
Phần lớn tổ trọng án A đều là những cảnh sát mới nhậm chức chưa được mấy năm, vô cùng trẻ trung tràn đầy hăng hái, trong đầu đều nghĩ tới việc thăng chức tăng lương. Nghe thấy cô có quyền lực lớn như vậy, họ lập tức thẳng lưng, giống như binh sĩ tiếp nhận kiểm nghiệm.
Tần Tri Vi chỉ người đàn ông ngồi phía trước: “Anh giới thiệu bản thân trước đi.”
Đối phương mỉm cười tự tin: “Chuyên gia Tần, tôi là Triệu Cao.” Nói tới đây, trên mặt anh ta lộ ra nụ cười nịnh nọt, nụ cười này khiến anh ta có thêm mấy phần thô bỉ: “Chuyên gia Tần, cô xinh đẹp thật đấy!”
Anh ta cảm thấy Tần Tri Vi vừa tới đội cảnh sát đã dám ăn mặc như vậy, hiển nhiên là một người thích chưng diện, khen cô xinh đẹp, nhất định có thể giành được thiện cảm của cô.
Tần Tri Vi mỉm cười với anh ta: “Cảm ơn. Xinh đẹp là ưu điểm không đáng nhắc tới nhất của tôi.” Nụ cười này còn chưa kịp nở rộ, lại thu hồi về, cô rất nghiêm túc sửa lại: “Anh có thể khen tôi chuyên nghiệp hoặc là oai phong, như vậy có thể chứng minh anh có một đôi mắt tinh tường. Còn khen tôi xinh đẹp, đây chẳng phải là sự thật mà ai cũng có thể nhìn thấy sao?” Dừng một chút, cô lại uốn nắn: “Bổ sung một chút, lúc phá án đừng gọi tôi là chuyên gia Tần, gọi tôi là Madam hoặc giám sát Tần.”
Tất cả mọi người bị lời nói tự biên tự diễn đầy nghiêm túc của cô chọc cho bật cười, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy một người phụ nữ tự luyến như vậy, hơn nữa đối phương còn là lãnh đạo của mình. Lúc này bọn họ cũng không quan tâm tới cấp bậc, cảnh sát có dáng dấp cao gầy đứng bên cạnh Triệu Cao khoát lấy bả vai Triệu Cao rồi giễu cợt: “Cao Lau Giày, tâng bốc nịnh hót quá trớn rồi chứ gì?”
Cao Lau Giày là biệt danh của Triệu Cao. “Lau giày” có nghĩa là người thích nịnh bợ.
Cao Lau Giày đỏ bừng cả mặt, cười đến mức nước mắt cũng sắp chảy ra, chỉ vào cảnh sát cao gầy rồi nói với Tần Tri Vi: “Madam, cậu ấy tên là La Chí Hiền, biệt danh là La Ki Bo.”
“Ki bo” trong tiếng Quảng Đông nghĩa là keo kiệt, đặt biệt danh này đủ để chứng tỏ sự keo kiệt của người này khiến người ta khắc sâu vào lòng.
Kế tiếp những người khác cũng tự giới thiệu, cơ thể này của Tần Tri Vi có trí nhớ không tệ, sau khi giới thiệu hết một lượt, cô có thể nhớ được hơn phân nửa.
Tần Tri Vi bảo Cao Lau Giày giới thiệu cho mọi người về vụ án này.
Người chết tên là Điền Hữu Lương, người ta gọi là bác Điền. Ông ấy là một người bán đồ ăn vặt. Rạng sáng kết thúc công việc trở về nhà, nửa đường bị người ta kéo vào trong hẻm rồi gϊếŧ hại.
Bởi vì đây là vụ án mà Tây Cửu Long tiếp nhận, cho nên sau khi giới thiệu xong về phụ án, anh ta cũng nói về quá trình phá án của bên Tây Cửu Long.
Tổ trọng án Tây Cửu Long hoài nghi bác Điền là bị người chặn đường cướp bóc, bởi vì theo hàng xóm khai báo, cổ tay trái của nạn nhân có đeo đồng hồ vàng, đó là quà sinh nhật do con trai ông ấy mua cho ông ấy ở nước ngoài. Người chết rất quý trọng, hầu như ngày nào cũng đeo trên cổ tay.
Ông ấy bị gϊếŧ chết, cảnh sát phong tỏa hiện trường vụ án, nhưng đồng hồ vàng đã bị mất. Điều càng đáng nhắc tới chính là: Chiếc đồng hồ kia còn là kiểu giới hạn, cảnh sát tìm được danh sách mua sắm từ nhà bác Điền, trên đó có mã số.
Tây Cửu Long căn cứ vào manh mối này, hỏi toàn bộ cửa hàng bán đồng hồ cũ nổi tiếng ở gần Thâm Thủy Bộ, nhưng không phát hiện ra chiếc đồng hồ vàng của nạn nhân.
Lập tức có cảnh sát phát biểu ý kiến: “Có khả năng hung thủ còn chưa bán đồng hồ vàng đi.”
Tần Tri Vi thấy vậy lập tức đặt dấu chấm hỏi cho điều này. Lúc hung thủ gϊếŧ người, năm ngón tay vẫn còn rất tốt, nhưng ngày đó cô gặp đối phương, lại thiếu một ngón tay, chứng tỏ đối phương rất thiếu tiền. Đồng hồ vàng không thể giấu trong tay. Điều duy nhất có thể giải thích là rất có thể đối phương đã lấy đồng hồ vàng làm tiền cược đổ vào ngân hàng chui.
Hồng Kông có vô số ngân hàng chui, những ngân hàng này đều là nơi bẩn thỉu, tính cảnh giác rất mạnh, đội cảnh sát Hồng Kông không điều tra ra được cũng là chuyện rất bình thường.
Lư Triết Hạo nói: “Cũng có thể là đổ vào nơi bí ẩn hơn.”
Trên tường của các con phố Hồng Kông thường dán đầy những quảng cáo, dán nhiều nhất ở trên đó là: “Cho vay”, “Thu mua thuốc lá và rượu nổi tiếng” hay “Thua mua đồng hồ và túi hiệu.”
Những vụ mua bán tư nhân này bí mật và khó nắm bắt hơn nhiều so với các cửa hàng đồ cũ.
Giọng nói của Cao Lau Giày còn đang tiếp tục: “Sau đó tổ trọng án Tây Cửu Long hoài nghi trước khi hung thủ chặn đường cướp bóc đã đến quầy bán đồ ăn vặt, bọn họ đã đưa bản gốc CCTV ở quầy bán đồ ăn vặt đến đồn cảnh sát, nhờ hàng xóm hỗ trợ tìm kiếm người khả nghi. Bởi vì CCTV xuất hiện quá nhiều người, điều tra ba tháng mà vẫn chưa điều tra xong, vụ án ở bên Tây Cửu Long lại rất nhiều, nên vụ án này được chuyển thành vụ án chưa giải quyết và giao đến phía chúng ta.”
Các vụ gϊếŧ người thường có thời kỳ vàng để phá án. Vụ án này điều tra ba tháng không có tiến triển là có thể chuyển thành vụ án chưa giải quyết.
Ngày hôm qua Tần Tri Vi đã xem qua danh sách điều tra của Tây Cửu Long, bọn họ thật sự làm việc rất nghiêm túc, có một nửa số người xuất hiện trong video đều đã điều tra. Đáng tiếc là không tìm được hung thủ.
Trừ cái đó ra, trên mặt nạn nhân có lưu lại vân tay hung thủ, trước khi hung thủ hành hung còn ngồi xổm canh giữ ở hẻm nhỏ, trên mặt đất có rơi tàn thuốc của hắn, cũng đã kiểm tra ra được DNA. Nhưng kho DNA của Hồng Kông mới xây chưa được mấy năm, chỉ thu thập DNA của tội phạm phạm mấy năm nay. Đối với việc không có hồ sơ phạm tội hoặc hồ sơ phạm tội có quá khứ lâu đời thì không tra ra được.
Sau khi Cao Lau Giày nói xong, Lư Triết Hạo bảo mọi người thảo luận.
Quy trình phá án của tổ trọng án Tây Cửu Long quả thật không có vấn đề gì. Người chết chưa từng kết oán với người khác, điều tra xong bạn bè thân thích, hàng xóm láng giềng thì tập trung mục tiêu vào người xa lạ.
Lúc này đường phố không có camera giám sát, bọn họ cũng chỉ có thể mượn CCTV của quầy bán đồ vặt.
Ý của Lư Triết Hạo là tiếp tục dựa theo dòng suy nghĩ của Tây Cửu Long mà điều tra những người khác chưa được điều tra trong CCTV.
Tần Tri Vi nhíu mày, không tán thành sự sắp xếp của anh ta: “Có lẽ hung đã đến quầy bán đồ vặt để mua đồ, nhưng CCTV quá mờ, nếu điều tra từng người một sẽ lãng phí rất nhiều thời gian và lực lượng cảnh sát.”
Lư Triết Hạo nghe thấy cô phản đối, lông mày theo bản năng nhíu lại nhưng anh ta không có nóng lòng phản bác đối phương, mà hỏi ngược lại: “Chuyên gia Tần có cao kiến gì?”
Vừa rồi đã nói không được gọi là “Chuyên gia Tần”, bây giờ anh ta vẫn gọi, rõ ràng là bất mãn với cô. Tần Tri Vi tạm ghim việc này trước, rồi nói thẳng vào chính sự: “Ý của tôi là tìm người chứng kiến. Hung thủ cướp bóc vào lúc rạng sáng, hắn chạy trốn khỏi hẻm nhỏ, vậy lúc ra khỏi hẻm nhỏ, có lẽ sẽ gặp người chứng kiến. Chúng ta có thể hỏi được tin tức hung thủ từ miệng của đối phương.”
Khi hung thủ hành hung, người phát hiện đầu tiên đứng ở ngoài hẻm, hoàn toàn không thấy rõ mặt hung thủ. Nhưng khi đi ra khỏi hẻm nhỏ thì có đầy đủ ánh sáng, chắc chắn người đàn ông đυ.ng phải hung thủ đã thấy được mặt của hung thủ.
Cô nghĩ thì rất đơn giản, nhưng những người khác không có bàn tay vàng, việc này nói thì dễ, làm lại rất khó. Thâm Thủy Bộ là nơi vàng thau lẫn lộn, muốn tìm nhân chứng ở nơi đông dân cư này thì như mò kim đáy bể.
Lư Triết Hạo phì cười: “Có lẽ chuyên gia Tần không biết, tổ trọng án chúng ta chỉ có mười người, không có nhiều người để phối hợp với suy nghĩ hão huyền của cô.”
Tần Tri Vi lại cười: “Đương nhiên không phải ban ngày ban mặt ra ngoài đường hỏi thăm người qua đường.”
Cô dán tấm bản đồ Thâm Thủy Bộ tìm được vào tối qua lên bảng viết chữ: “Ra ngoài con hẻm này chính là vịnh Trường Sa, con phố kia có không ít hộp đêm và quán bar.”
Lư Triết Hạo chỉ ra tổ trọng án Tây Cửu Long đã đến hộp đêm và quán bar ở vịnh Trường Sa để hỏi thăm nhân chứng, nhưng không thu hoạch được gì.
“Lúc ấy là rạng sáng, chính là lúc hộp đêm có nhiều người nhất, phần lớn khách đều ở bên trong., chắc chắn nhân viên đã thấy qua.”
Quán bar và hộp đêm phòng ngừa có người tới quấy rối nên đều sẽ sắp xếp tay chân và nhân viên phục vụ. Nhân viên phục vụ cần gọi taxi cho khách say rượu. Hung thủ vừa gϊếŧ xong người nên trong trạng thái hốt hoảng, người sáng suốt đều có thể nhận ra điểm khác thường của hắn.
Trong giấc mơ đầu tiên của cô, người đàn ông đυ.ng phải hung thủ mặc đồng phục quán bar.