Chương 2: Cảnh tượng trong mơ

Cô hòa mình vào khu phố buôn bán của Thâm Thủy Bộ, cho dù là rạng sáng nơi này vẫn có những cửa hàng sáng đèn neon. Đây cũng chính là sự náo nhiệt riêng biệt chỉ Hồng Kông mới có. Bảng hiệu của mỗi cửa hàng giống như bạch tuộc vươn xúc tu ra xa, kết hợp với ánh đèn nhấp nháy đầy màu sắc, trông khung cảnh trở nên rực rỡ đến chói mắt.

Trái ngược với đó là những con hẻm nhỏ, tối đen ẩm ướt, chật hẹp bế tắc, gần như là hai thế giới trái ngược với phố buôn bán sầm uất náo nhiệt.

Trong hẻm nhỏ yên tĩnh, ai đi vào mà không cẩn thận sẽ bị vấp ngã bởi một thứ nào đó. Vậy vào ban đêm, những hẻm nhỏ này là nơi rất nhiều người tránh còn không kịp, cũng là bảo địa ẩn thân mà rất nhiều người tha thiết mơ ước.

Một người đàn ông gầy gò mặc áo đen quần đen đang trốn ở chỗ tối của góc hẻm, cả người của gã ta bị bóng tối bao phủ, chỉ có cặp mắt sắc bén như chim ưng kia đang phóng tia lửa điện nhìn chằm chằm người đi đường qua lại, giống như hắn đang chọn lựa con mồi hợp ý.

Khi người đẹp trẻ trung thích ăn diện đi qua, trong mắt gã ta toát ra ánh mắt tham lam, nhưng gã ta không vội lao ra.

Khi tên giang hồ cà lơ phất phơ nhuộm tóc vàng, có cơ bắp cuồn cuộn đá văng lon nước ở dưới chân, lại trùng hợp đập phải chân của gã ta, trong mắt gã ta ẩn chứa sự phẫn nộ, nhưng cũng không lao ra.

Khi người đàn ông mặc âu phục đeo kính vội vã đi qua, thỉnh thoảng nhìn đồng hồ đeo tay, gã ta mỉm cười mấy tiếng, vẫn lựa chọn buông tha.



Cho đến khi một người đàn ông trung niên ngâm nga khúc hát đi qua đường phố, người đàn ông áo đen mới đánh giá đối phương kỹ càng. Người này không có cảm giác căng thẳng và cáu kỉnh của những người làm công, cổ tay mang theo một chiếc đồng hồ vàng, dưới ánh đèn đường chiếu rọi phát ra ánh sáng màu vàng lấp lánh. Dáng vẻ ông ấy rất nhàn nhã, đi ngang qua vũng nước, thậm chí còn học theo trẻ con mà khép hai chân lại nhảy qua, sau đó lại lắc lư chìa khóa trên tay ngày càng đi lại gần hơn…

Người đàn ông áo đen nắm chặt dao trên tay, bước hai ba bước vọt lên, ngăn người đàn ông ở trước mặt lại, mở to cặp mắt hung dữ rồi nói: “Cướp đây! Mau đưa tiền ra!”

Người đàn ông trung niên sợ đến mức nhảy dựng lên, chìa khóa vốn dĩ treo ở trên tay ông ấy bị rơi xuống đất, ông ấy vừa định lớn tiếng la lên, nhưng không ngờ đối phương đã bước tới trước mặt ông ấy trước, con dao kia đã gác ở cổ ông ấy. Nếu như ông ấy dám phản kháng, hậu quả là không tưởng.

Người đàn ông trung niên ngây ngốc tại chỗ, còn chưa đợi ông ấy có phản ứng, người đàn ông áo đen đã dùng một tay bóp chặt cổ ông ấy, tay bịt chặt miệng ông ấy, kéo người vào trong hẻm nhỏ.

Rất nhanh bản năng sinh tồn làm cho người đàn ông trung niên giãy dụa sau khi thấy đau đớn, một tay ông ấy gắt gao bám lấy một bên vách tường của hẻm nhỏ. Người đàn ông áo đen thấy ông ấy bướng bỉnh, lại sợ người đi đường trên đường nghe được động tĩnh, khiến bao nhiêu công sức đổ sông đổ bể, nên hắn nghiến răng nghiến lợi, giơ dao lên chém về phía cánh tay kia.

Hai ngón tay bị cưỡng ép chặt đứt, người đàn ông trung niên không kìm được mà hét toáng lên một tiếng, tiếng hét này đã hoàn toàn chọc giận người đàn ông áo đen, dường như gã ta có thể nghe được tiếng bước chân bên ngoài hẻm nhỏ đang càng ngày càng gần.

Gã ta hoảng hốt giơ dao lên vung vẩy lung tung về phía người đàn ông trung niên, đầu hẻm có người đang đứng ngược sáng hô lớn: “Đang làm cái gì thế?”

Người đàn ông áo đen sợ tới mức muốn chạy, nhưng nghĩ đến chiếc đồng hồ vàng, gã ta lại dừng lại. Gã ta sờ soạng trong bóng tối một chút, cho đến khi sờ được chiếc đồng hồ vàng trên cổ tay đối phương, gã ta mới quay đầu chạy trốn sang đầu bên kia của con hẻm.

Trong quá trình hắn hành hung, Tần Tri Vi muốn tiến lên giúp đỡ, nhưng cô tựa như một người trong suốt, có thể xuyên thấu qua cơ thể mọi người. Mà giọng nói cô phát ra cũng không ai có thể nghe được. Cô giống như một người có thể nhìn rõ toàn bộ quá trình, nhưng lại không thay đổi được hướng đi của sự việc.

Cô gào thét đến mức cổ họng thấy đau, trơ mắt nhìn người đàn ông trung niên kia tắt thở, cô mới từ bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng.

Cảm giác giãy giụa bất lực, muốn thay đổi tất cả nhưng lại không biết làm sao đang biến mất, cơ thể của cô một lần nữa có lại sức mạnh. Cô xoa trán cúi đầu trầm tư về giấc mơ chân thật này, rồi ngay một giây sau đó lại đột nhiên nhớ ra. Dù là người chết hay là hung thủ gì đó, cô cũng đã từng thấy họ!

Người chết chính là nhân vật xuất hiện trên tựa đề trang nhất của tờ báo sáng nay, mà hung thủ chính là dân cờ bạc thiếu một ngón tay!

Cô lại có thể mơ thấy một cách rõ ràng như vậy! Rõ ràng trên báo không viết quá trình đối phương hành hung, chỉ viết nạn nhân bị chém nhiều nhát.

Nếu như không có xuyên không, Tần Tri Vi chỉ cho là mình nằm mơ, nhưng lúc này lại không thể không khiến cô suy nghĩ nhiều. Có khi nào cô có bàn tay vàng không? Bàn tay vàng này có thể nhìn thấy toàn bộ quá trình hành hung của hung thủ.

Hoài nghi mình có bàn tay vàng, Tần Tri Vi muốn tự mình chứng thực. Cô lau khô mồ hôi trên trán, rất nhanh sau đó lại chìm vào mộng đẹp, lần này cô lại tiếp nối với giấc mộng vừa rồi.

Sau khi gϊếŧ người xong, hung thủ chạy dọc theo con hẻm nhỏ kia. Gã ta quá hốt hoảng, ra khỏi con hẻm thì đυ.ng ngã một người, làm đối phương hoảng sợ, gã ta liên tục xin lỗi rồi vội vã rời đi.

Sáng sớm hôm sau, Tần Tri Vi lên lớp trước, những người này đều là những lãnh đạo cấp trung của đội cảnh sát, tương lai có tiền đồ sáng lạn, cho nên không ai vắng mặt, đi học cũng rất nghiêm túc.

Tan học xong đi ăn cơm trưa, Tần Tri Vi đến phòng hồ sơ của đồn cảnh sát để tìm hồ sơ.

Nhưng nữ cảnh sát của phòng hồ sơ lại nói với cô, cô không có quyền mượn hồ sơ, cần phải xin phép Falker. Tuy nhiên nữ cảnh sát cũng chỉ dẫn phương hướng cho cô, có thể đến phòng đọc sách để tìm kiếm báo cáo vụ án của Thâm Thủy Bộ.

Mọi thứ của Hồng Kông đều chú trọng sự minh bạch, truyền thông cực kỳ thích theo dõi đưa tin những vụ án hình sự.

Vụ án này do tổ trọng án Tây Cửu Long phụ trách, khu vực bên này tạm thời còn chưa điều tra được nên cô chỉ có thể nhận được thông tin qua truyền thông.

Cô ghi chép chi tiết vụ án này vào sổ tay, diện mạo, quần áo và đồng hồ vàng bị mất của người chết đã hoàn toàn có thể chứng minh chi tiết trong giấc mơ của cô.

Báo chí phỏng vấn thanh tra của tổ trọng án, đối phương cũng tiết lộ nghi phạm là kẻ cướp chặn đường. Nó cũng trùng khớp với giấc mơ của cô.

Người phát hiện đầu tiên đột nhiên xuất hiện trong mơ cũng được cảnh sát lấy khẩu cung, đối phương nói chiều cao và hình thể hung thủ, cũng giống nhau như đúc.

Có rất nhiều chi tiết có thể khớp với nhau, đây tuyệt đối không thể là trùng hợp. Những băn khoăn cuối cùng của Tần Tri Vi cũng tan thành mây khói.

Thế là cô đã quyết định tham gia vào vụ này. Cô cũng không phải muốn lập công, mà là muốn tích góp từng chút kinh nghiệm phá án. Tối hôm qua đi học, vốn danh sách có bốn mươi người, nhưng số người điểm danh thậm chí còn chưa tới một nửa. Cô không muốn mất đi công việc lương cao này, thế nên cô phải tham gia vụ án, vận dụng tri thức về tâm lý học phạm tội phá án để các cảnh sát tin tưởng.

Cô đi đến trước cửa văn phòng của Falker, bên trong truyền đến tiếng nói chuyện của Falker.

“Tôi bảo mấy người đi nghe khóa học tâm lý tội phạm, tại sao không đi?”

“Thưa sir, chúng tôi đang bận điều tra vụ án, không rảnh nghe giảng.”

“Nói dối!”

Tần Tri Vi khẽ gõ cửa.

“Mời vào!”

Cô đẩy cửa ra, nhìn thấy cảnh sát ở trong phòng.

Người này Tần Tri Vi cũng biết, tên là Lư Triết Hạo, là cảnh sát trưởng tổ A trọng án, cũng là trung sĩ.

Lúc ấy vào ngày bọn cướp cướp ngân hàng, cấp trên của vị trung sĩ này là giám sát Thẩm trùng hợp cũng ở gần đó để thăm dò điều tra, nghe được tiếng súng nên chạy tới trợ giúp, bị bọn cướp bắn trúng ba phát, trong đó có một viên đạn chỉ cách tim một cm. Tuy nói may mắn nhặt được mạng về, thế nhưng lại tổn thương gân cốt nặng nề, bây giờ còn nằm ở giường bệnh của bệnh viện để hồi phục sức khỏe.

Lư Triết Hạo phụ trách vụ án này, đến phòng bệnh thăm Tần Tri Vi, muốn moi thêm các manh mối về tên cướp từ trong miệng cô, nhưng cô mất trí nhớ, chỉ có thể ra về trắng tay.

Nhìn thấy cô, Lư Triết Hạo cũng có chút kinh ngạc, không đợi anh ta hỏi, Falker đã lên tiếng trước: “Jessica, cô tìm tôi có việc à?”

Lư Triết Hạo thấy dường như bọn họ có việc muốn nói, lập tức muốn né tránh: “Sir Hunk, tôi xin đi ra ngoài trước.”

Falker lại gọi anh ta lại, đưa tài liệu về phía trước, nhắc nhở đối phương: “Sắp xếp vụ án cướp ngân hàng trong tay cậu đi, nếu đã xác định thân phận của một phạm nhân trong đó thì việc truy bắt phạm nhân cứ giao cho cảnh sát quân trang, cậu thì ra sức điều tra vụ án Thâm Thủy Bộ cho tôi.”

Mặt Lư Triết Hạo nhăn nhó, hai tay chống bàn trợn mắt nhìn ông ấy: “Sir Hunk, cảnh sát quân trang chỉ phụ trách tuần tra, tới năm nào tháng nào thì bọn họ mới có thể điều tra được đám người kia chứ, chẳng thà giao cho tổ trọng án chúng ta.”

“Nhiệm vụ của tổ trọng án các cậu là điều tra hung thủ, trừ khi các cậu có nhiều manh mối hơn?”

Manh mối thì đương nhiên không có, Lư Triết Hạo có chút không vui: “Giám sát Thẩm còn nằm ở phòng bệnh, chúng tôi muốn mau chóng tìm được hung thủ.”

Falker gõ một xấp tài liệu dày cộp lên bàn: “Chỉ có giám sát Thẩm cần báo thù chắc? Những người bị hại này không cần sao? Cậu đừng quên đội cảnh sát vừa mới thăng chức cho cậu, cậu phải xứng đáng với bộ cảnh phục trên người mình.”

Lư Triết Hạo bất đắc dĩ nhận lấy, vừa định rời đi, Tần Tri Vi lại gọi anh ta lại, nhưng đầu nhìn về phía Falker: “Sir Hunk, có phải là vụ án ông chủ bị gϊếŧ ở Thâm Thủy Bộ không?”

Hồng Kông có sáu khu vực cảnh sát lớn (khu vực đảo Hồng Kông, khu vực Đông Cửu Long, khu vực Tây Cửu Long, khu vực phía nam Tân Giới, khu vực phía bắc Tân Giới và khu vực Thủy Cảnh), ngoại trừ khu vực Thủy Cảnh, năm khu khác đều có tổ trọng án khu vực, chủ yếu phụ trách điều tra vụ án hình sự nghiêm trọng xảy ra trong các khu. Những vụ án mà họ không phá được sẽ được giao cho tổ trọng án của tổng bộ. Ngày hôm qua báo chí vừa nói tổ trọng án Tây Cửu Long điều tra ba tháng mà không tra được hung thủ khiến vụ án được xếp vào dạng nghi án, chắc chắn sẽ chuyển giao đến tổng bộ.

Falker hơi sửng sốt, gật đầu, cẩn thận quan sát cô: “Cô cũng có hứng thú à?”

Tần Tri Vi khẽ gật đầu: “Tôi cảm thấy mọi người dường như không có hứng thú với tâm lý tội phạm, cho nên tôi muốn tham gia vụ án này, tăng thêm chút kinh nghiệm. Sau này đi học cũng có thể chia sẻ vụ án của bản địa Hồng Kông chúng ta với học viên.”

Các án lệ trong môn học tâm lý tội phạm này đều xuất từ nước ngoài, cảnh sát nghe giảng sẽ cảm thấy quá xa cách mình, không đủ chân thật. Nếu cô nói về vụ án của Hồng Kông, ít nhất có thể kéo gần khoảng cách.

Hiển nhiên Falker cũng nghe được chuyện không mấy lạc quan trọng buổi khai giảng tối hôm qua, nhưng không ngờ cô lại nghĩ ra cách giải quyết nhanh như vậy. Đối với cấp dưới có chí vươn lên, đương nhiên lãnh đạo sẽ không ngăn cản, trong mắt ông không che dấu được vẻ tán thưởng: “Cô là chuyên gia tâm lý tội phạm, muốn tham dự vụ án nào thì cứ viết đơn xin là được, chỉ là đừng làm chậm trễ chức trách của mình.”

Công việc của Tần Tri Vi là truyền thụ kiến thức, cô gật đầu, vừa chuẩn bị nói vài câu, chợt nghe Lư Triết Hạo cười khẽ một tiếng: “Chuyên gia tâm lý tội phạm ư? Lần trước chuyên gia tâm lý kia hại chúng tôi đi một vòng lớn, suýt chút nữa khiến sát thủ liên hoàn thực sự di cư ra nước ngoài. Cái môn học này nói có vẻ vô cùng kỳ diệu, nhưng thật ra ngoài việc tặng thêm lượng công việc cho chúng tôi thì chẳng có được tác dụng nào.”

Nói đến chuyện này, là Lư Triết Hạo lại tức anh ách. Tháng Ba năm ngoái ở Hồng Kông xảy ra một vụ đánh bom. Mười ba người dân vô tội đã chết, họ làm thêm giờ hơn ba tháng, nhưng không tìm thấy hung thủ. Falker chê bọn họ vô dụng, mời một vị chuyên gia tâm lý tội phạm từ nước ngoài đến, lúc ấy tổ bọn họ rất ủng hộ ngành học tiên tiến ở nước ngoài, giám sát Thẩm lại còn coi đối phương là tổ tông, không chỉ giao ra quyền chỉ huy, còn nhẫn nhục chịu khó phối hợp với đối phương, thậm chí ngay cả việc đối phương chỉ huy mù quáng, bắt không ít người trông thì có vẻ khả nghi nhưng thật ra đều là người dân vô tội, ông ấy cũng nhẫn nhịn. Tưởng rằng đối phương có thể bắt được hung thủ, nhưng sau đó rất mất mặt.

Chuyên gia kia miêu tả tâm lý của hung thủ, bọn họ điều tra đến cùng mà hoàn toàn không tìm thấy đối tượng tình nghi phù hợp.

Lúc này bọn họ mới cảm thấy không ổn, vì thế lén lút tự mình điều tra, cuối cùng dựa theo kinh nghiệm phá án trước kia của bọn họ mới bắt được hung thủ. Kẻ gϊếŧ người hàng loạt ấy đang chờ di cư ra nước ngoài, chậm một bước nữa là sẽ để cho đối phương chạy thoát.

Nghi phạm sa lưới, so sánh với miêu tả tâm lý tội phạm của chuyên gia, không thể nói là giống nhau như đúc, chỉ có thể nói là không liên quan chút nào.

Lư Triết Hạo tức giận đến nỗi bật chế độ độc miệng, mắng người ta từ đầu đến đuôi. Đoán chừng từ nhỏ đến lớn chuyên gia kia chưa từng bị người ta sỉ nhục như vậy, không chịu nổi sự uất ức và phẫn nộ này nên từ chức.

Đương nhiên Lư Triết Hạo cũng không khá hơn. Tuy rằng bọn họ bắt được hung thủ, nhưng bởi vì trước đó đã bắt rất nhiều công dân vô tội, bị những người này khiếu nại. Bọn họ không chỉ không có tiền thưởng, còn bị xử phạt. Vốn dĩ năm ngoái anh ta có thể lên tới chức giám sát tập sự, lại bởi vì việc này mà trì hoãn hơn nửa năm, chỉ nghĩ lại thôi là anh ta đã muốn hộc máu.

Hoàn toàn không ngờ rằng, Falker không chỉ không rút ra được bài học, ngược lại còn mời một người nữa về. Lư Triết Hạo có thái độ tốt mới là lạ.

Tần Tri Vi sững sờ, hóa ra không phải những cảnh sát này không có lòng tiến thủ, mà do mọi người có thái độ hoài nghi đối với tâm lý tội phạm.

Tuy nói Lư Triết Hạo nảy sinh lòng phòng bị bởi vì chuyên gia lúc trước, nhưng anh ta nói như vậy chẳng khác nào phủ nhận chuyên ngành của Tần Tri Vi. Phải biết rằng chuyên ngành của nguyên chủ rất có tính giới hạn. Chỉ có đồn cảnh sát mới có thể cung cấp công việc có độ phù hợp cao đến vậy. Mắt thấy công việc sắp mất, đương nhiên cô không thể ngồi chờ chết, vì vậy vội vàng lên tiếng trước Falker: “Mấy hôm trước tôi đọc báo, có một cảnh sát nhận hơn một triệu đồng Hồng Kông. Tôi có thể hoài nghi chiếc đồng hồ trị giá một triệu mà giám sát Lư đeo trên tay cũng là nhận hối lộ của ai đó không?”

Lúc nói chuyện, ánh mắt cô chuyển sang cổ tay phải của đối phương, chiếc đồng hồ kia vừa nhìn đã biết là kiểu giới hạn, phải từ một triệu trở lên.

Lư Triết Hạo thấy cô nghi ngờ chính mình, cười khẩy một tiếng: “Lư Triết Hạo tôi đây mà phải nhận hối lộ à? Tiền của tôi rất sạch sẽ.”

Tần Tri Vi mỉm cười một tiếng: “Có thể gia cảnh tốt đẹp của anh chỉ là tấm màn che giấu hành động tham ô nhận hối lộ, dù sao anh cũng vừa nhìn chuyên ngành của tôi đã kết luận tôi là kẻ lừa đảo, không phải sao?”

Lư Triết Hạo há miệng, từ trước đến nay miệng lưỡi anh ta luôn sắc bén mà lại sửng sốt thật lâu không có cãi được.

Thấy anh ta kinh ngạc, Falker mừng thầm, hòa giải giữa hai người: “Chuyên gia lần trước không phải kẻ lừa đảo gì, anh ta chỉ là không biết vận dụng kiến thức. Jessica thì khác, cô ấy là thạc sĩ du học nước Mỹ, còn thực tập nửa năm ở đội cảnh sát. Cậu không thể bởi vì người phía trước ngã, mà cho rằng người phía sau cũng không biết đi chứ?”

Trên đời này không phải ai cũng có thể vận dụng tốt lý thuyết và thực tế. Giống như rất nhiều người đều đã học về tri thức mạch điện, nhưng ai dám cam đoan rằng mình biết tạo điện? Lư Triết Hạo còn quá non trẻ, trong mắt không chịu được một hạt cát, một lần không dùng được thì anh ta sẽ vứt bỏ như dày cũ. Anh ta cũng không nghĩ xem trên đời này nào có người nào mà không phạm sai lầm!

Lư Triết Hạo cũng không biết Falker đang oán thầm, anh ta bị cấp trên trách móc vẫn không buông tha như cũ: “Nhưng chuyên gia lần này ông mời vừa mới mất trí nhớ, đến chuyện xảy ra vào nửa tháng trước cô ấy còn không nhớ rõ, ai biết cô ấy có quên mất kiến thức từng học hay không?”

Falker có chút sửng sốt, nhìn về phía Tần Tri Vi, ông chỉ biết cô nằm viện, nhưng không biết cô mất trí nhớ.

Tần Tri Vi mỉm cười nói: “Bác sĩ nói tôi bị mất trí nhớ mang tính chọn lọc, chỉ quên người nhà và chuyện cướp bóc hôm đó, kiến thức chuyên ngành mà tôi học thì không có quên.”

Falker thở phào nhẹ nhõm, gõ gõ bàn, không cho Lư Triết Hạo nói tiếp: “Jessica là chuyên gia tâm lý tội phạm, cấp bậc của cô ấy cũng là giám sát tập sự giống như cậu. Cậu ở trước mặt tôi không biết lớn nhỏ, nhưng không thể thất lễ với cô ấy. Cô ấy đến giúp các cậu điều tra vụ án, đừng có mà không biết tốt xấu!”

Nói xong ông ấy tỏ vẻ cương quyết, không cho cự cãi, rồi đuổi người ra ngoài.