Chương 34

Nói là hỏi bạn tốt nhưng ngày hôm sau nghiên cứu viên vừa hỏi công việc Sầm Tranh Niên liền đắm chìm ở trong công tác quên luôn hỏi bạn.

Giữa trưa lúc bạn tốt Dư Điền lôi kéo Sầm Tranh Niên đi nhà ăn ăn cơm , anh mới nhớ tới việc tối hôm qua muốn hỏi .

Lấy cơm xong, Sầm Tranh Niên ngồi đối diện Dư Điền .

Anh dùng đũa chậm rãi đảo mì , mở miệng hỏi: “Dư Điền, cậu biết phụ cận chỗ nào thịt dê thịt bò ăn ngon không? Còn có hạnh Lý Quảng , nho các loại.”

Thanh âm không nhanh không chậm, giống như chỉ là thuận miệng hỏi.

Dư Điền mới cắn một miếng màn thầu, đồ ăn còn không kịp gắp nghe được lời này của Sầm Tranh Niên , ngẩng đầu kinh ngạc liếc anh một cái.

“Cậu thường không phải không quan tâm cái này sao? Sao vậy? Hôm nay đột nhiên muốn ăn thịt dê thịt bò?”

Ngày thường Sầm Tranh Niên một lòng nhào vào công việc, nếu không phải anh ta lôi kéo tên này đi ăn cơm, có đôi khi cơm tên này có thể quên ăn, hôm nay thật là mặt trời mọc từ đằng Tây.

Sầm Tranh Niên nói: “Không phải. Mình muốn gửi cho người nhà một ít nếm thử.”

Dư Điền đây là lần đầu tiên ở nghe được Sầm Tranh Niên trong miệng nói về người nhà. Còn muốn gửi đồ về!

Mọi người tuy rằng đều biết Sầm Tranh Niên đã kết hôn còn có còn nhưng rất ít khi nghe anh nhắc tới.

Mọi người đều cho rằng anh là người toàn thân thể lẫn tâm hồn phụng hiến cho quốc gia , cái gì nhi nữ tình trường, đạo lý đối nhân xử thế, anh phỏng chừng cũng không biết đó là cái gì .

Cho nên Dư Điền trên mặt biểu tình càng hiếm lạ, vui đùa hỏi: “Lão Sầm, sao đột nhiên cậu biết gửi đồ về nhà thế? Cậu không phải là người nghĩ tới những chuyện này ba mẹ cậu nhắc nhở?”

Sầm Tranh Niên lắc đầu, “Không phải,” cũng không nhiều lời, chỉ là nghĩ đến nội dung bức thư tối qua , khóe miệng không tự giác hơi hơi giơ lên.

Vợ anh thật ra cùng trước kia không giống nhau, ngữ khí hoạt bát hơn rất nhiều.

Qua bốn năm cô thay đổi cũng bình thường. Sầm Tranh Niên ở trong lòng thở dài, nhịn không được dâng lên áy náy.

Anh không thẹn với tổ quốc không thẹn với công việc, duy nhất thấy thẹn đối với gia đình.

Dư Điền vừa thấy Sầm Tranh Niên biểu tình kia liền biết cậu ta không nghĩ nói, nhưng Sầm Tranh Niên như vậy làm người ta cảm giác có nhân khí hơn rất nhiều.

Hắn đang ăn cơm khoai tây nói: “ Căn cứ chúng ta mua dê bò từ nhà người dân mua khá tốt. Hạnh cùng nho tôi cũng biết nhà ai trồng tốt. Nhưng vấn đề là, mấy thứ này đều không thể để lâu , đến lúc đó còn không có gửi đến địa phương, phỏng chừng hư hết rồi.”

Đúng là có vấn đề, Sầm Tranh Niên giữa mày nhăn lại, đang lúc muốn hỏi Dư Điền Cam Châu có đặc sản hương vị không tồi , một giọng nữ đột nhiên nói vào.

“Gửi không được thịt dê thịt bò trái cây tươi có thể gửi khô bò hạnh khô nho khô a! Chúng ta nơi này thứ này bán cũng nhiều.”

Sầm Tranh Niên không nói chuyện, Dư Điền ngẩng đầu cười chào hỏi người phụ nữ: “Phương đại mỹ nhân cư nhiên cũng tới nhà ăn ăn cơm.”

“Anh cùng Sầm công đều có thể tới nhà ăn ăn cơm, tôi tại sao không thể tới rồi.”

Phương Linh Linh bưng cà mên ngồi bên cạnh Dư Điền, trả lời Dư Điền đôi mắt lại cười khanh khách mà nhìn về phía Sầm Tranh Niên.

Dư Điền lập tức nói: “Có thể có thể có thể! Sao không thể, cùng mỹ nhân ăn cơm cùng nhau ăn cơm, tôi còn có thể ăn lâu một chút là chuyện tốt!”

Phương tình che miệng cười, đôi mắt vẫn nhìn Sầm Tranh Niên: “Sầm công, anh có thể suy xét lời tôi. Đều là nữ nhân, tôi có thể hiểu phụ nữ thích ăn cái gì hơn đám đàn ông các anh.”

Sầm Tranh Niên bưng lên cà mên, hướng hai người gật gật đầu nói: “Cảm ơn, tôi sẽ suy xét. Tôi ăn các ngươi chậm ăn.”

Thái độ xa cách khách khí, như đối đãi viên nghiên cứu khác không có bất luận cái gì khác biệt.

Phương Linh Linh trên mặt tươi cười cứng đờ trong mắt có chút khổ sở.

Dư Điền vừa thấy Sầm Tranh Niên đi rồi, cũng chạy nhanh đem cơm lột ăn sạch sẽ lau miệng đứng lên nói: “Tôi cũng đi trước, Phương đại mỹ nhân từ từ ăn.”

Sầm Tranh Niên căn bản không để ý một người, anh ở bên vòi nước rửa chén, trong đầu còn đang suy nghĩ tính khả thi khi mua khô bò quả khô.

“Lão Sầm, cậu cũng thật vô tình.”

Sầm Tranh Niên liếc hắn một cái, thần sắc nghiêm túc: “Không cần nói bậy, tôi kết hôn rồi.”

Dư Điền rùng mình,tự biết mình nói sai, anh ta thần sắc phức tạp nói: “Tôi còn tưởng rằng cậu cái gì cũng không biết đấy. ”

Sầm Tranh Niên trên mặt bất đắc dĩ: “Tôi đối đạo lý đối nhân xử thế không có hứng thú nhưng không đại biểu tôi khờ.”

Dư Điền “Ha ha ha” cười ha hả, xác thật, đều là bọn họ những người này suy nghĩ nhiều.

“Kỳ thật đề nghị của đồng chí Phương khá tốt, cậu biết nơi nào có bán khô bò quả khô sao?”

Dư Điền lúc này biết Sầm Tranh Niên không phải nói chơi, cậu ta thật sự muốn gửi đồ .

“Biết, ngày mai tôi mang cậu đi mua.”

Sầm Tranh Niên đối anh ta cười cười: “Cảm ơn.”

Dư Điền: “ Cậu quá khách khí, đối với tôi nói cảm ơn cái gì, chuyện nhỏ không tốn sức .”

*

Một tuần đi qua, Sơ Hạ còn không thấy anh cả La và La Sơ Minh chuyển đồ gia dụng đến, cô liền biết những người này sẽ không ngoan ngoãn đưa đồ đến.

Vương Ngọc Lan lấy của nguyên chủ nhiều tiền như vậy trả 500 sao có thể, bọn họ về sau sẽ biết, cô không phải người dễ nói chuyện như vậy.