Chương 32

Kem hiện tại Sầm Hoài An khẳng định không thể ăn, quá lạnh, bé còn uống thuốc.

Nhưng là nước có ga có thể cho bé thử đồ mới.

“ Mua nhưng không cho đá”

Nghe vậy người bán rong thật cao hứng, nhiệt tình mà tiếp đón: “Nước có ga có vị quất ,vị vải vị lê trắng , cháu muốn vị gì ?”

Đủ mọi màu sắc nước có ga bày biện ở một cái tủ gỗ, Sầm Hoài An nhìn loại nào đều muốn.

“Con muốn vị quất .”

“Được rồi! Mao rưỡi một bình!”

Người bán rong nhanh chóng mở nắp bình, đưa cho Sầm Hoài An: “Mang chai đi 5 mao, uống ở đây trả về không cần tiền.”

Sầm Hoài An ngây ngẩn cả người, một mao rưỡi, cậu không đủ tiền sớm biết vậy liền mua kem, nhất tiện chỉ hai xu là có thể mua.

Cậu thấy người khác uống nước có ga, cậu không biết nước có ga đắt như vậy .

Khi cậu không biết có nên hay không tiếp , Sơ Hạ đem tiền đưa qua, tiếp nhận tới nước có ga nhét vào tay cậu nói: “Uống đi, ở chỗ này uống .”

Vừa mới đòi được một số tiền khổng lồ, cô cao hứng, còn không phải là một mao rưỡi, tùy tiện uống!

Nước có ga không biết công xưởng nhỏ nào gia công, cái nhãn cũng không có, Sơ Hạ không yêu thứ này.

Cô từ nhỏ đã không uống đồ uống có ga, ông nội cũng không cho cô uống, nói không khỏe mạnh.

Nhưng cô cũng lý giải người khác thích uống loại đồ uống này uống vào sẽ cảm thấy phi thường sảng khoái.

Đứa trẻ chưa từng uống , uống chút không có việc gì.

Sầm Hoài An uống đệ nhất khẩu, cảm thấy nước có ga hương vị quái quái, có điểm kí©h thí©ɧ nhưng lại có vị ngọt ngào của quất .

Càng uống cậu cảm thấy càng ngon, so nước đường còn ngon hơn, rất nhanh cậu uống một chai nước có ga còn một nửa.Cậu cảm thấy trong bụng cổ ra tới làm cậu đánh cái r*m dài .

Sầm Hoài An lập tức mặt đỏ, cậu nhìn về phía Sơ Hạ, trên mặt cô mang theo cười, nhưng không phải cười nhạo, Sầm Hoài An khẩn trương lập tức không còn.

“Mẹ, người muốn uống sao? Uống rất ngon.”

Sơ Hạ sờ sờ tóc của cậu, có chút dài , sắp che hết mắt.

“Mẹ không thích uống, con uống đi.”

Uống hết một chai,lúc Sầm Hoài An còn đang lưu luyến chai nước có ga bình nghĩ uống một chai nữa.

“ Được.” Sơ Hạ làm lơ khát vọng của cậu, uống một chai là nếm thử đồ mới, uống nhiều quá sẽ tổn thương dạ dày.

“Nước có ga uống ngon nhưng không thể uống nhiều, bằng không bụng con sẽ đau.”

Nếu ra ngoài Sơ Hạ cũng không nghĩ về sớm như vậy , mang theo Sầm Hoài An lại đi tòa nhà bách hóa .

Trong nhà không có đồng hồ thật sự không tiện, cô chuẩn bị mua đồng hồ, lại mua chút khăn lông, xà phòng thơm gia dụng đồ vật.

Thương hiệu hồ thật nhiều, hải âu , Thượng Hải , hoa mai lãng cầm……

Đều là có cảm giác thương hiệu của niên đại .

Sầm Hoài An đi theo Sơ Hạ đến nơi đây, cũng cùng cô cùng nhau xem đồng hồ, trong mắt không giống nhau sáng rọi.

Đồng hồ ở trong mắt trẻ con, là tồn tại xa xôi không thể với tới.

Rất nhiều công nhân đều không bỏ được mua một cái, rốt cuộc muốn vài tháng tiền lương đâu.

Sơ Hạ hỏi giá cả, mấy chục tệ đến mấy trăm khối không chừng, đồng hồ số một là Thượng Hải , hải âu nước ngoài có hoa mai , Rolex.

Sản phẩm trong nước giá cả tiện nghi chút, nhập khẩu quý, quý nhất Rolex, giá 450.

Mà đồng đồng hồ Thượng Hải đồng hồ đắt nhất hơn một trăm .

Sơ Hạ không có suy xét đồng hồ nhập khẩu , tuy rằng đẹp nhưng quá quý, cô cuối cùng tuyển một chiếc đồng hồ nữ hải âu, tương đối nhỏ, dây đồng hồ bằng da, mặt đồng hồ làm bằng thép chất, giá cả 90, không cần phiếu.

Sơ Hạ đem đồng hồ quơ ở Sầm Hoài An trước mắt : “Đẹp sao?”

Sầm Hoài An nghe giá 90 , chỉ cảm thấy đắt quá, cậu nhặt ve chai một ngày mới bán mấy mao tiền, cậu cảm thấy mình vĩnh viễn mua không nổi.

Nhưng là đồng hồ đẹp thật.

Cậu gật đầu, ngữ khí có hướng tới: “Đẹp.”

Sầm Hoài An nhìn đồng hồ trên quầy , đáy lòng giống như có cái gì chui từ dưới đất lên.

*

Thứ hai Sơ Hạ vừa đi làm, liền nhìn thấy chỗ đặt thông báo của xưởng có một đống người, Sơ Hạ cũng đi qua.

Vỗ vỗ một công nhân ở vòng ngoài hỏi: “ Chị gái, trong xưởng thông cáo chuyện gì? Như thế nào nhiều người như vậy?”

“Dán thông báo tuyển dụng .”

Sơ Hạ mắt sáng rực lên một chút, rất muốn nhìn nội dung một chút thông báo. Nhưng trước thông cáo có quá nhiều người, thân thể nhỏ này của cô cũng chen không vào.

Cô từ bỏ đi nhìn, bước chân vừa chuyển hướng đến văn phòng công hội .

Sơ Hạ gõ cửa đi vào, chủ tịch Trịnh chủ tịch vừa thấy cô đến bắt đầu.

“Tiểu La, hôm nay thoạt nhìn khí sắc không tồi a.”

Sơ Hạ hướng chủ tịch ngượng ngùng mà cười cười: “Chủ tịch, mặt tôi vẫn không huyết sắc, nhưng dùng son môi trông có vẻ khí sắc tốt.”

Chủ tịch Trịnh cẩn thận nhìn môi của cô, xác thật có điểm hồng nhưng không giống những cô gái trẻ tô nhạt hơn.

“Màu son này của cô trông đẹp.”

Sơ Hạ từ túi lấy ra một thỏi son, mở ra nói: “Chủ tịch, phương pháp tô son của tôi cùng người khác không giống nhau, tôi dạy cho ngài.”

Nữ nhân, không có người không thích đẹp, bao gồm chủ tịch Trịnh .

Bà ấy hứng thú: “ thoa như thế nào?”

Sơ Hạ đi qua trực tiếp ở miệng bà ấy tô thử .

“Tô son không thể trực tiếp đánh đầy môi, cần trước tiên ở trung gian môi nơi này tô một ít, sau đó chậm rãi dùng ngón tay tán ra ”

Chủ tịch Trịnh trong ngăn kéo có gương, ngày thường mở họp thời điểm dùng để nhìn xem tóc mình có loạn không, quần áo chỉnh tề không.