Sơ Hạ lầu bầu một tiếng, trở mình, Sầm Hoài An cảm thấy chính mình rốt cuộc nhẹ nhàng.
Cậu tiếp tục ngủ, vừa muốn ngủ, một chân mẹ lại đè lại đây.
Sầm Hoài An lại lần nữa dùng sức đẩy ra.
Không bao lâu Sơ Hạ tay lại vòng qua.
Sầm Hoài An:…… Trước kia Cậu không nhớ rõ mẹ ngủ không thành thật như vậy?
Sau đó Sầm Hoài An quá mệt nhọc, thật sự không sức lực đi quản, tùy ý mẹ tùy ý ngủ.
Hôm sau, Sơ Hạ trong tiếng chim hót từng trận tỉnh lại.
Bên ngoài trời đã sáng, Sơ Hạ theo bản năng sờ di động, không sờ được, chỉ sờ đến một cái đầu.
Đúng rồi cô xuyên thư.
Thập niên 80 không có smart phone, cô ngay cả một cái đồng hồ còn không có, càng đừng nói xem thời gian.
Buổi sáng không nên ăn đến quá mức dầu mỡ, Sơ Hạ lại cảm giác trong miệng không có hương vị, không muốn ăn cháo trắng.
Cho nên cô cầm bột ra cán mì.
Không có trứng gà cà chua, ngày hôm qua đã quên mua, trong nhà thiếu đồ vật có chút nhiều, dầu cũng không dư nhiều, hôm nay còn phải đi chợ rau.
Bởi vậy trừ chút hành thái cùng muối, bên trên mì Sơ Hạ cái gì cũng chưa thêm, nhưng cũng rất thơm, nếu lại đến điểm dầu mè liền càng tốt.
Sầm Hoài An là trong mùi hương tỉnh lại.
Cậu từ trên giường bò dậy, đầu giường đặt một bộ quần áo mới khác đã làm, còn có mùi xà phòng .
Chỉ là trong phòng không có mẹ.
Sầm Hoài An trong lòng luống cuống , vài cái mặc xong quần áo, đi giày liền chạy ra bên ngoài .
Kéo cửa, mẹ đứng ở bếp than bên cạnh cười nhìn qua: ơ“Tỉnh, đi đánh răng rửa mặt, lại đây ăn cơm.”
Cảnh giống như trong mộng .
Nhưng lần này không phải mộng, là thật sự
Sầm Hoài An trong lòng bỗng nhiên phình phình trướng trướng, cậu nói không nên lời loại cảm giác này, chỉ nghĩ bay nhanh mà chạy.
Cậu cũng thật sự chạy , chạy nhanh như bay đi lấy bàn chải đánh răng chậu lại bay nhanh chạy tới thủy phòng, phía sau Sơ Hạ kêu cậu chậm một chút.
Vừa lên bàn, Sơ Hạ đầu tiên cảnh cáo Sầm Hoài An không được ăn giống ở Tiệm Cơm Quốc Doanh .
“Mì rất nóng, con lại ăn phỏng miệng về sau ăn ngon cũng không có phần của con!”
Cái uy hϊếp phi thường hữu hiệu, Sầm Hoài An động tác lập tức chậm lại, mì sợi còn sẽ thổi thổi lại ăn.
Mì làm rất đơn giản, không có canh loãng, rau xanh đều không có, muối cũng bỏ không nhiều lắm.
Nhưng rất thơm, nhàn nhạt vị mặn còn có mì sợi hương vị riêng, vị kính đạo nhai rất ngon, Sơ Hạ cùng Sầm Hoài An ăn rất ngon.
“Nhà chúng ta việc nhà muốn phân công. Cơm mẹ làm , nồi mẹ rửa, bát con rửa có thể làm được không?”
Liền hai cái bát, Sầm Hoài An gật gật đầu, bưng lên tới trực tiếp đi rửa.
Bên ngoài có hàng xóm ngồi hành lang ăn cơm cười trêu ghẹo: “Sơ Hạ, trẻ con năm tuổi biết rửa sao? đừng để nó đánh vỡ bát.”
“Sẽ không.” Sơ Hạ ngữ khí bình tĩnh: “ Nếu vỡ lại mua không phải được rồi, trẻ con cũng không thể học lười.”
Theo thường lệ sắc thuốc uống thuốc, một ngày hai lần, một gói thuốc sắc được hai lần.
Vẫn giống nhau đắng, còn không thể ăn kẹo, sợ làm giảm dược tính.
Sầm Hoài An chưa tới tuổi học tiểu học nhưng xưởng dệt số ba có nhà trẻ, trẻ con trong viện rất nhiều đều đi học ở đây.
Đặc biệt là vợ chồng công nhân viên trong nhà không có người trông, mới một tuổi đều đưa qua, đây cũng là không có biện pháp.
Nguyên chủ phía trước cũng tưởng đưa.
Nhưng mẹ cô ấy nói nhà trẻ không có dạy cái gì chỉ trông trẻ bà tới trông giúp trực tiếp cho bà ấy tiền là được.
Sau đó Sầm Hoài An nhớ được biết bà ngoại đối cậu không tốt, chết sống không đi theo Vương Ngọc Lan.
Tiền nguyên chủ t bị Vương Ngọc Lan tìm các loại cớ lấy đi, đưa cậu đi nhà trẻ cũng không giải quyết được gì.
Nhưng Sơ Hạ hôm nay chuẩn bị đem Sầm Hoài An đi nhà trẻ, ngày hôm qua cô không đến xưởng đi làm, hôm nay lại không đi thì không được.
Mang theo trẻ con khẳng định không được, để ở trong nhà cô cũng không yên tâm, vạn nhất Vương Ngọc Lan lại đến, Sầm Hoài An một mình đối diện với người lớn nhất định có hại.
Chi bằng trực tiếp đi nhà trẻ.
Nhà trẻ thu phí hai tệ, không có nghỉ đông và nghỉ hè, công nhân viên chức nghỉ nhà trẻ cũng nghỉ, dù sao cũng vì phương tiện công nhân viên chức.
Cho nên khi Sơ Hạ mang theo Sầm Hoài An đi qua người ta chỉ nói xếp lớp cũng ấn quý lấy tiền, thời gian trước không đi cũng không giảm tiền.
Sơ Hạ đồng ý, nhà trẻ nhận Sầm Hoài An.
Sầm Hoài An trước kia cũng hâm mộ những đứa trẻ đi nhà trẻ, cảm thấy ở bên trong nhất định rất vui sướиɠ.
Nhưng khi cậu được mẹ đưa vào, nghe thấy tiếng trẻ con không ngừng khóc , cô giáo cũng không dỗ được ồn ào đến lỗ tai sắp điếc, cậu cảm thấy thật đáng sợ, một chút cũng không hâm mộ những đứa trẻ được đi nhà trẻ.
Chỉ là tiền đã giao.
Sầm Hoài An năm tuổi, được an bài ở lớp chồi, cùng lớp với cậu đều là những đứa trẻ lớn hơn một chút t không khóc nhiều , cậu lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra.
Sơ Hạ nhìn các bạn lớp chồi , cô giáo chỉ cho Sơ Hạ hàng phía sau có một vị trí trống : “Về sau đó là chỗ của bạn Sầm Hoài An .”