Chương 17

“Vâng ,vậy phiền cô giáo.”

Trước khi đi, Sơ Hạ nhét vào trong túi Sầm Hoài An một nắm kẹo, nhỏ giọng dặn dò cậu: “Nhớ đem kẹo chia cho các bạn khác cùng ăn.”

Sầm Hoài An “Ân” một tiếng gật đầu, nhưng kỳ thật cậu cũng không có nghe được mẹ nói cái gì, cậu một lòng một dạ đặt sự chú ý lên kẹo .

Kẹo sữa, đều là kẹo sữa!

Sơ Hạ vừa đi, chưa đi đến lớp cậu liền trước nhanh chóng nhét vào trong miệng một viên.

Còn cho các bạn khác cậu không nghe được.

Sơ Hạ sau khi đi ra trực tiếp đi làm.

Xưởng dệt số ba phân công bất đồng. Sơ Hạ ở phân xưởng sợi nhỏ trong khi máy móc vận chuyển đồng thời xử lý các loại sợi ngang dọc đan xen , tay cần thiết nhanh.

Việc này nghe liền không đơn giản, còn thực dễ dàng khiến người ta phỏng tay, đặc biệt khảo nghiệm người sự kiên nhẫn, cẩn thận.

Nói thật công nhân dệt nhiều phân xưởng như vậy, không có một việc là không vất vả, chỉ là trình độ vất vả bất đồng.

Sơ Hạ mới vừa tiếp nhận liền biết mình làm không được.

Cô có ký ức của nguyên chủ nhưng không có kỹ thuật của nguyên chủ ,cô thử một lần, liền đầu sợi cũng chưa tiếp được còn kém chút phỏng tay.

Nữ công bên cạnh kỳ quái mà nhìn cô: “Sơ Hạ, cô chuyện gì vậy? Hôm qua không có tới, hôm nay tới liền việc đều không biết làm?”

Sơ Hạ xoa xoa chính mình ngón tay, đối cô ấy suy yếu mà cười cười nói: “ thân thể tôi suy nhược, còn không có dưỡng tốt.”

Nói xong, cô đi tìm tiểu tổ trưởng xin nghỉ, không xin nghỉ việc liên can liền lòi.

Tiểu tổ trưởng sắc mặt có chút khó coi, nhưng vẫn phê cho cô nghỉ, nhân tiện còn có ngày hôm qua nghỉ.

“Ngày hôm qua cô bỏ bê công việc hôm nay xin nghỉ, ngày mai lại nhờ tôi cũng không phê, cô đi tìm xưởng trưởng đi!”

Đứng ở bên ngoài phân xưởng , Sơ Hạ trong lòng phát sầu: Nữ công nhân dệt cô không đảm đương nổi, không nói kỹ thuật, cường độ làm việc thế này thân thể cô cũng chịu đựng không nổi.

Bình thường nữ công cả ngày mống lưng đau mệt đến không được, càng đừng nói cô.

Chỉ là không làm công nhân dệt, cô có thể làm gì để sống?

Nguyên chủ tốt nghiệp cao trung , vì cái gì mẹ cô ấy trọng nam khinh nữ như vậy lại cho cô ấy cùng chị cô ấy đi học cao trung.

Bởi vì Vương Ngọc Lan nữ sĩ tưởng đem hai đứa con gái bán được giá tốt.

Cao trung tốt nghiệp, hơn nữa hai chị em có dung mạo xuất sắc , Vương Ngọc Lan có tin tưởng đem hai người gả cho người có gia thế càng tốt , quay đầu lại tới lại giúp nhà mẹ đẻ.

Chị Sơ Hạ cùng cô ấy gả cho người, giống như Vương Ngọc Lan kỳ vọng đều thực hảo.

Chị cô ấy gả cho con thư ký xưởng dệt, mà nguyên chủ có thể gả cho Sầm Tranh Niên là dựa vào nguyên chủ phụ thân quan hệ.

La phụ là xuất ngũ quân nhân, năm đó cùng Sầm Tranh Niên phụ thân một đội ,ông ta còn cứu mạng cha Sầm Tranh Niên , bởi vậy thiếu một tay bị bắt xuất ngũ.

Cứ như vậy ân cứu mạng hơn nữa có tâm tính kế, thừa dịp Sầm gia về quê tế bái thân nhân, nguyên chủ cùng Sầm Tranh Niên gặp mặt, đính hôn, không quá một năm kết hôn.

Hiện tại Sơ Hạ thật ra cảm tạ nguyên chủ có bằng cao trung ít nhất cô còn có thể lựa chọn con đường thi đại học.

Nàng biết cái niên đại này kỳ thật là thời điểm xuống biển tốt nhất , lại sau này đi một chút, kinh tế càng mở ra, đến Dương Thành, đến Thâm Thị, tuyệt đối có vô số kỳ ngộ.

Chỉ là Sơ Hạ cũng biết, cô không có năng lực làm buôn bán.

Bát diện linh lung, đả thông quan hệ còn muốn thủ đoạn cường thế có thể tự bảo vệ mình, một nữ nhân thời đại này làm buôn bán, rất khó.

Huống chi lúc này còn có đả kích đầu cơ trục lợi, đó chính là đem đầu để trên lưng quần , làm được quá mức xuất đầu cùng quốc doanh đoạt sinh ý, công an phải bắt ngươi, phán ngươi đầu cơ trục lợi .

Đây không phải việc cô có thể làm được.

Thể trạng suy yếu này của cô, còn chưa có đi đến Dương Thành đâu khả năng liền gục ở nửa đường.

Càng đừng nói mặt khác ăn trộm ăn cắp du côn lưu manh chơi xấu. Đây là thời đại tốt đẹp nhất, cũng là nhất loạn thời đại.

Cho nên muốn tới muốn đi, khả năng cô chỉ có thể thi đại học làm nghề cũ.

Nhưng đời trước liên tục làm phẫu thuật khiến Sơ Hạ mệt chết,cô không bao giờ muốn học Tây y.

Cô không nghĩ bị mệt chết chỉ nghĩ sống tốt, ở thời đại này kiếm chút tiền trinh, thừa dịp giá nhà không tăng nhiều mua mấy cái nhà ở, nằm yên chờ thu tiền thuê.

Cô chuẩn bị học trung y, liền chậm rãi học, trọng điểm vẫn là dưỡng hảo thân thể của mình.

Suy nghĩ cẩn thận Sơ Hạ, chuẩn bị đi tìm bộ nhân sự của xưởng, xem có thể hay không chuyển đến bộ phận có công việc nhẹ nhàng tiền ít hơn cũng không có việc gì.

Không thể chuyển Cô lại nghĩ biện pháp khác, thật sự không được, vì mạng nhỏ suy nghĩ Cô chỉ có thể từ chức.

Cô mới vừa nhấc chân, liền nghe được một giọng nữ lảnh lót giọng kêu mình: “Sơ Hạ! Từ từ!”

Sơ Hạ quay đầu, nhìn thấy một người mặc áo sơ mi trắng sợi tổng hợp quần màu xanh biển khoảng hơn ba mươi tuổi bước nhanh về phía Cô.

Sau đó một tay đã bắt được cổ tay của cô, nhiệt tình cười nói: “Vừa lúc đυ.ng phải cô, đỡ phải đi phân xưởng tìm, chủ tịch Trịnh tìm cô đấy, đi đến công hội uống ly trà.”