Thím hai khí thế hung hăng quát tháo, “Tụi mày lo lắng làm gì, một sao chổi đáng để tụi mày quan tâm như vậy sao? Đừng quên, nếu không phải vì nó, cha mẹ tụi mày đã không chết, có muốn trách thì trách nó, là nó khắc chết cha mẹ của tụi mày.”
Cố Vân Khê không dám tin, mẹ vì mang thai long phượng, chết do khó sinh, cha là cứu tài sản tập thể trong lúc xưởng cháy cho nên mới hy sinh vì công, nhưng bây giờ người phụ nữ này lại đổ trách nhiệm lên đầu của một đứa bé?
Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do? Quá ác độc.
Không chỉ kích động tình cảm của anh chị em, mà còn đặt một xiềng xích nặng nề như vậy lên một cô bé, để cô bị thế giới lên án, tự dằn vặt chính mình.
Thử nghĩ xem, một cô bé lớn lên lại nghe những lời ác độc như vậy, đau đớn biết bao, phải chịu bao nhiêu áp lực, trách không được cô luôn trầm mặc, không thích nói chuyện, sống như một cái bóng.
“Bà nói ai là sao chổi?”
“Nói mày đó, mày chính là sao chổi…” Thím hai bỗng nhiên kịp phản ứng, mặt đỏ lên, bà ta chỉ vào Cố Vân Khê và mắng giận dữ như thường lệ: "Ai dính vào liền xui xẻo, trừng cái gì, còn dám trừng, tao liền xử lý mày…”
Cố Vân Khê không tránh không né, lạnh lùng nhìn bà ta: “Bà đánh, chỉ cần bà dám đυ.ng vào một đầu ngón tay của anh chị em chúng tôi, tôi sẽ đi tố cáo bà phong kiến mê tín, ngược đãi cháu gái ruột, để chú công an dạy dỗ bà thật tốt, nhân tiện, nghe nói bị giam ngắn hạn cũng sẽ để lại hồ sơ vụ án, ba thế hệ con cháu không thể trở thành quân nhân hay cán bộ công nhân."
“Nhớ kỹ, bà không phải đánh tôi mà là đánh vào tương lai của con cháu mình.”
Ngay khi những lời này nói ra, toàn trường đều im lặng, không dám tin mà nhìn về phía Cố Vân Khê.
Thím hai vẫn giơ cao cánh tay lên cao, nhưng cuối cùng lại không thể đánh xuống.
Cố lão thái lập tức đứng dậy, quát: “Mày trách móc người lớn như vậy thì còn ra thể thống gì, không có quy củ, hôm nay tao phải dạy cho mày một bài học, để cho mày có thể hiểu thế nào là tôn trọng trưởng bối, thế nào là hiểu biết lễ nghĩa."
Bà ta ghét nhất là đứa cháu gái sao chổi này, nếu không phải mấy đứa trẻ trong phòng lớn ngăn cản bà, thì bà đã sớm ném sao chổi này ra ngoài đường.
Lão thái thái cay nghiệt này luôn kiểm soát bọn trẻ bằng cái gọi là ân tình, thậm chí còn đánh gãy xương sống của chúng, muốn bắt chúng làm nô ɭệ cho đến hết đời.
Mà, Cố Vân Khê từ trước đến nay vẫn luôn sống theo nguyên tắc của mình, ai khiến cô không vui, cô liền để cho người đó không thể vui vẻ cả đời!
Đến đây, tôi sẽ chiến đấu hết mình!
Cô mở to đôi mắt lóng lánh, giọng điệu hơi lạnh lùng.
“Quy củ là lấy công việc của trưởng tử nhượng lại cho thứ tứ, lại ép chết con cái của trưởng tử có đúng hay không?”
"Hay rõ ràng là chính sách quốc gia tốt, nhà máy nhân từ và chính trực, mỗi tháng phân bổ hai mươi tệ để nuôi bốn anh chị em chúng tôi, nhưng các người lại giành công lao cho vợ chồng thứ tử, đây cũng là quỷ củ?”
"Tham công lao của quốc gia và nhà máy, đó là quy củ của mấy người, quy củ của mấy người còn có thể lớn hơn nhà máy, lớn hơn quốc gia sao? Nếu không chúng ta đi gặp giám đốc nhà máy để phân xử? Tôi dám đi, mấy người có dám không?”
“Ầm ầm,” cái này đã chọc vào tổ ong vò vẽ.
Cố lão thái nổi giận, nhặt một cây gậy gỗ trên mặt đất rồi vung về phía cô bé gầy gò...
Vào thời khắc mấu chốt nhất, chú Thích hàng xóm vội đoạt lấy cây gậy gỗ rồi ném ra xa: “Đánh đứa bé là không đúng, có chuyện gì thì cứ từ từ nói.”
Những người khác cũng ôm lấy Cố lão thái, không để bà đến gần bọn trẻ.
"Bà nội, đây là bị nói trúng sự thật cho nên mới thẹn quá, muối gϊếŧ người diệt khẩu?” Cố Vân Khê rất thông minh, há miệng ra liền có thể tóm lấy điểm cao đạo đức, nắm bắt trọng điểm, từng chữ đều đâm vào lòng người.
Một câu gϊếŧ người diệt khẩu làm cho tất cả mọi người đổi sắc mặt, cũng để bọn hắn tỉnh khỏi giấc mộng, nhớ lại một chút chuyện cũ mơ hồ.
Theo thời gian, nhiều thứ dần dần mờ nhạt và sự thật cũng bị che đậy.