Chương 9

Chu Xuân Yến nhìn Lâm Ái Quốc, ấp úng nửa ngày cũng không nói ra một câu hoàn chỉnh, còn Lâm Sơ ngồi ở một bên thờ ơ moi moi móc móc những bụi bẩn trong móng tay, nói: “Tôi không có đánh bà già kia.”

Lâm Ái Quốc cau mày, lại nghe thấy Lâm Sơ không nhanh không chậm bổ sung một câu: “Người tôi đánh là con trai ông.”

“Cha, cô ta đánh con, cha nhìn mặt con nè, cô ta còn đạp con nữa, cha phải báo thù cho con.” Lâm Dũng Phú lập tức tránh thoát khỏi tay Chu Xuân Yến, chạy đến ôm lấy chân Lâm Ái Quốc, chỉ vào dấu bàn tay trên mặt mình bắt đầu cáo trạng: “Con muốn đánh chết cô ta.”

Lâm Xảo Mai ở bên cạnh cũng thêm dầu vào lửa: “Ôi da, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn này, từ nhỏ đã được người nhà sủng trong lòng bàn tay, ngay cả anh trai cũng không nỡ đánh thằng bé, đây là đứa con trai duy nhất của Lâm gia chúng ta nha, nếu bị đánh đến ngốc thì phải làm sao bây giờ?”

“Không phải như vậy.” Chu Xuân Yến đang định giải thích, lại bị Lâm Xảo Mai trực tiếp đánh gãy: “Chị dâu, em còn chưa nói đến chị đâu, Lâm Sơ đã bị chị dạy thành cái dạng gì rồi, con gái lớn gả chồng như bát nước đổ đi, nhưng con trai thì không giống, hương khói của Lâm gia còn phải dựa vào Dũng Phú, nếu thằng bé có mệnh hệ gì, chị nói xem anh trai em làm gì có mặt mũi đi gặp ông bà tổ tiên chứ.”

Lâm Ái Quốc coi trọng nhất chính là truyền hương khói, nếu không cũng sẽ không mặc định phải sinh con trai.



Lời này của Lâm Xảo Mai không thể nghi ngờ đã đυ.ng vào điểm cuối trong lòng Lâm Ái Quốc, Lâm Ái Quốc bởi vì tức giận tột độ mà thở hổn hển, mặc dù không cao nhưng mạnh mẽ, như một con bò đang nổi giận, vừa nhìn Lâm Sơ vừa rút thắt lưng xuống.

Lâm Xảo Mai thức thời đứng sang một bên, bà lão vừa rồi còn đang náo loạn cũng thành thật câm miệng, chỉ nhìn dáng vẻ này thôi bọn họ đã biết Lâm Sơ chuẩn bị bị đánh cho tơi bời, bỗng nhiên Chu Xuân Yến nhào tới bên chân Lâm Ái Quốc, ôm cánh tay hắn, tuy rằng sợ hãi nhưng vẫn cầu xin Lâm Ái Quốc: “Tiểu Sơ còn nhỏ, muốn đánh thì anh đánh em đi, là do em không dạy dỗ con bé tốt, dù sao con bé cũng là con gái ruột của anh mà.”

Lâm Ái Quốc dùng chân đá văng Chu Xuân Yến ra, chỉ vào Chu Xuân Yến nghiến răng nghiến lợi mắng: “Chờ ông đây đánh nó xong, kế tiếp chính là mày.”

Một cước kia trực tiếp đá vào ngực bà, Chu Xuân Yến đau đến mức cuộn mình trên mặt đất, Lâm Xảo Mai còn đang giả mù sa mưa khuyên nhủ: “Anh, thân thể con bé yếu đuối không đánh được, hay là thôi đi.”

Lâm Dũng Phú nhìn thấy Lâm Sơ sắp bị đánh, lập tức vui vẻ vỗ tay trầm trồ khen ngợi: “Cha, dùng sức đánh cô ta.”

Lâm Sơ đứng lên nhìn Lâm Ái Quốc đang cầm đai lưng, không có sự sợ hãi hay lời cầu xin tha thứ như trong tưởng tượng của mọi người, Lâm Sơ lớn lên rất cao, còn cao hơn Lâm Ái Quốc hẳn một cái đầu, cô đứng bất động ở một chỗ, nhìn Lâm Ái Quốc đang chuẩn bị ném đai lưng tới đây, nói một câu: “Đánh đi, dùng sức đánh vào nha, để tôi xem nếu đánh chết tôi thì ai sẽ gả đi Vương gia, 3000 đồng tiền lễ hỏi ông lấy ở chỗ nào.”