Bắt đầu từ năm ngoái Đường Tư Duyệt chỉ cần có thời gian là chạy tới công trường thăm Thẩm Thanh Dương, đáng tiếc Thẩm Thanh Dương đối với cô ấy vẫn lạnh lùng thản nhiên như cũ, sau khi bị Đường Tư Duyệt làm phiền đến không chịu nổi mới có thể phản ứng hai câu, ngay cả như vậy cũng không làm cho Đường Tư Duyệt buông tha.
Đường Tư Duyệt được nuông chiều từ nhỏ, muốn cái gì thì có cái đó, người thích cô ấy nhiều đến đếm không hết, duy chỉ có Thẩm Thanh Dương không để ý tới mình, cao cao tại thượng nhìn cô, cô ấy nhất định phải kéo người này xuống, nghĩ đến đây thần sắc Đường Tư Duyệt hơi trầm xuống.
Đường Tư Duyệt còn đang lải nhải, Thẩm Thanh Dương cau mày không kiên nhẫn cắt đứt lời cô ấy: "Đường tiểu thư trở về đi, có người chiếu cố tôi, không cần Đường tiểu thư."
"Đã nói với anh rất nhiều lần rồi, đừng gọi em là Đường tiểu thư, anh gọi em là Tư Duyệt là được rồi." Đường Tư Duyệt ghé vào bên giường, chớp chớp mắt, ngọt ngào làm nũng: "Anh Thanh Dương, người ta thật vất vả mới tới, anh đừng đuổi em đi nhanh như vậy."
Thẩm Thanh Dương hít sâu một hơi, không biết vị đại tiểu thư này rốt cuộc muốn làm cái gì, rõ ràng thời điểm đầu tiên nhìn hắn là dáng vẻ cao cao tại thượng, nhưng sau đó hết lần này tới lần khác lại muốn hạ mình đến lấy lòng hắn.
Hai người nghe lén ngoài cửa cũng vì Thẩm Thanh Dương mà toát mồ hôi, tại sao nói chuyện lạnh nhạt như vậy đối với một cô gái nhỏ a, đang yên đang lành đều bị hắn bẻ gãy, tuy nhiên còn là người tốt cô gái nhỏ không coi ra gì.
"Thời điểm em nghe tin anh bị thương rất lo lắng, anh Thanh Dương, anh phải đáp ứng em lần sau không được làm chuyện nguy hiểm như vậy, được không." Đường Tư Duyệt giống như không có việc gì, tiếp tục dặn dò, ý đồ cảm hóa Thẩm Thanh Dương.
Thẩm Thanh Dương nghe vậy không có cảm động, vẫn là một bộ lãnh đạm: "Cảm ơn Đường tiểu thư, bạn bè của tôi sắp tới rồi, hắn sẽ chiếu cố tôi, cũng không cần cô hao tâm tổn trí."
Thật sự là dầu muối không vào, khuôn mặt nóng bỏng của Đường Tư Duyệt cũng lười dán vào người ta, làm bộ lưu luyến không rời cầm lấy túi nhỏ của mình rời đi, trong nháy mắt xoay người sắc mặt lập tức trầm xuống, người này thật sự là khó tới gần.
Ba người ngoài cửa nghe thấy động tĩnh bên trong, vội vàng đi sang bên cạnh hai bước, lúc Đường Tư Duyệt đi ra nhìn thấy ba người đang đi về phía phòng bệnh, tầm mắt dừng lại vài giây trên mặt Lâm Sơ và Kiều Hiểu Hiểu, sau đó khinh thường hừ lạnh một tiếng, cao ngạo hơi ngẩng đầu lên đi ra ngoài, một đám nhà quê.
"Hành động vừa rồi của cô ta có phải đang khinh thường chúng ta không?" Kiều Hiểu Hiểu lôi kéo Lâm Sơ hỏi, ánh mắt Đường Tư Duyệt vừa mới nhìn các cô mang theo sự khinh thường, so với cô bé làm nũng với Thẩm Thanh Dương trong phòng bệnh lúc nãy như hai người khác nhau.
Lâm Sơ nhìn bóng lưng Đường Tư Duyệt rời đi, dáng vẻ cao cao tại thượng, từ đáy lòng cô gái này khinh thường những người này, khó trách Thẩm Thanh Dương không thích phản ứng với cô, gật đầu trả lời câu hỏi của Kiều Hiểu Hiểu: "Chắc chắn là vậy rồi."
"Vậy mà vừa rồi tớ còn muốn mắng thái độ Thẩm Thanh Dương đối với người ta quá lạnh lùng, may mắn còn chưa mắng a." Cơn bát quái của Kiều Hiểu Hiểu cứ như vậy mà bị diệt trừ, dưa này chưa ăn cũng biết là loại khó ăn.
Lâm Sơ vỗ vỗ lưng cô ấy, dỗ dành: "Bớt giận, bớt giận, dân chúng bình thường chúng ta không thèm hơn thua cô ta, chúng ta không so đo với người khác."
"Cũng không phải tức." Kiều Hiểu Hiểu nhăn nhó nhó nói: "Chỉ là bị cô ta nhìn có chút không thoải mái."
Ánh mắt kia cao cao tại thượng, cho dù là ai cũng sẽ cảm thấy không thoải mái, chẳng qua Lâm Sơ đã nhìn thấy nhiều rồi, cho nên không để ý nhiều, dù sao năm đó cô còn đang đóng vai quần chúng bị không ít người xem thường, càng bị không ít người bắt nạt, chờ sau khi cô nổi tiếng, tình huống như vậy rất ít khi xảy ra, nói trắng ra chính là mắt chó nhìn người thấp, tâm khí ngạo khinh thường người khác.