Chương 37

Nói xong cô thật sự chuẩn bị đi về phía cửa thôn, Kiều Song Kỳ thấy như vậy liền kêu không ổn, vội vàng ngăn cản Lâm Sơ: "Đừng nha chị Tiểu Sơ, em dẫn chị đi còn không được sao."

"À, buổi tối hôm nay, sáng mai, sáng mai em dẫn chị đi được không?"

Mục đích thành công, Lâm Sơ xoay mũi chân đi về phía Lâm gia, vừa đi vừa phất tay: "Nhớ sáng mai tới đón chị."

"Được." Kiều Song Kỳ bất đắc dĩ cười, hi vọng ngày mai Thẩm Thanh Dương nhìn thấy Lâm Sơ đừng tìm mình tính sổ.

Sáng hôm sau, Lâm Sơ đúng giờ ra ngoài, đi được vài bước liền nhìn thấy Kiều Song Kỳ đang chờ ở ven đường, còn có Kiều Hiểu Hiểu!

"Lâm Sơ, ở đây ở đây." Kiều Hiểu Hiểu vui vẻ vẫy tay với Lâm Sơ: "Mau tới đây, tớ còn mang cho cậu cái bánh bao."

Thật sự là ở đâu cũng có Kiều Hiểu Hiểu, Lâm Sơ có ý nghĩ muốn quay đầu lại, nhưng khi nghe Kiều Hiểu Hiểu mang bánh bao cho mình thì lại cứng rắn dừng lại, bánh bao nhân dưa chua mẹ Kiều gói hương vị vô cùng tuyệt vời!

Đến khi ngồi ở ghế sau xe đạp của Kiều Hiểu Hiểu gặm bánh bao, trong lòng Lâm Sơ đã tiến hành khiển trách chính mình, cô quan tâm đến bánh bao sao, không, là tình bạn của cô với Kiều Hiểu Hiểu.

Vốn dĩ Kiều Hiểu Hiểu không biết chuyện này, kết quả Kiều Song Kỳ miệng tiện hỏi một câu cô ấy có biết quan hệ của Lâm Sơ cùng Thẩm Thanh Dương không, Kiều Hiểu Hiểu lập tức ngửi được mùi bát quái, kết quả chính là dưới sự uy bức lợi dụ của Kiều Hiểu Hiểu, Kiều Song Kỳ bị buộc bất đắc dĩ phải mang theo cô ấy.

Đến thị trấn, Lâm Sơ vốn tưởng rằng Kiều Song Kỳ sẽ mang cô đến "căn cứ" của bọn họ, không ngờ Kiều Song Kỳ lại dừng lại trước cửa bệnh viện.



Lâm Sơ nhìn về phía Kiều Song Kỳ: "Đây là không có việc gì mà em nói sao?"

Kiều Song Kỳ từ trên xe đạp lấy xuống một cái túi, trong túi chứa một bộ quần áo, ngày hôm qua hắn chính là đi Trầm Thanh Dương nhà lấy quần áo, hắn còn

cố ý chọn buổi tối, không nghĩ tới vẫn đυ.ng phải Lâm Sơ, có chút chột dạ nở nụ cười hai tiếng: "Thật ra cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là gãy xương thôi. Không nghiêm trọng không nghiêm trọng."

Lâm Sơ a một tiếng, lôi kéo Kiều Hiểu Hiểu đi theo Kiều Song Kỳ lên lầu ba bệnh viện, phòng bệnh gần đầu cầu thang, rẽ trái gian thứ nhất chính là đích đến, vừa mới tới trước cửa phòng bệnh, đang định gõ cửa thì nghe thấy trong phòng bệnh truyền đến tiếng làm nũng của cô gái, Lâm Sơ và Kiều Hiểu Hiểu liếc nhau, đều nhìn thấy trong mắt nhau ngọn lửa bát quái.

Kiều Song Kỳ đang muốn đẩy cửa ra, còn chưa đυ.ng tới cửa đã bị Kiều Hiểu Hiểu kéo ra sau lưng, còn ra dấu suỵt, đè giọng sợ bị người trong phòng nghe được: "Suỵt, đừng lên tiếng, đôi tình nhân người ta đang nói chuyện em đi vào làm gì, không hiểu chuyện!"

Kiều Song Kỳ đang muốn giải thích không phải như các cô nghĩ, kết quả nhìn thấy hai người ghé vào khe cửa tập trung tinh thần, lời đến bên miệng vẫn nuốt xuống.

Thôi vậy, quên đi, hai tổ tông hắn đều không đắc tội nổi.

Những năm 80, bệnh viện trên thị trấn có rất nhiều thiết bị chữa bệnh không được trang bị, trong phòng bệnh vẻn vẹn đặt ba cái giường bệnh, thiết bị rất đơn sơ, Thẩm Thanh Dương lạnh mặt nằm ở trên giường, chân trái bị băng gạc bao lấy, bên giường bệnh còn có một cô gái mặc váy liền áo hoa nhỏ đang ngồi, trên đầu mang kẹp tóc thành phố Thời Hưng, cười rộ lên phá lệ ngọt ngào.

Đường Tư Duyệt là con gái của ông chủ công trường, Thẩm Thanh Dương làm việc ở công trường nhà Đường Tư Duyệt, ba ngày trước làm việc vì cứu một nhân viên công nhân mà ngã xuống, may mắn trên người chỉ có chút trầy da, chân trái gãy xương, cũng không quá nghiêm trọng.

"Anh Thanh Dương, anh đừng nóng giận nha, là cha em bảo em tới chiếu cố anh." Đường Tư Duyệt cũng không thèm để ý việc Thẩm Thanh Dương lạnh lùng đối với mình, dù sao hắn đối xử với tất cả mọi người như vậy, nhìn sườn mặt Thẩm Thanh Dương, cô ấy càng xem càng vui mừng, năm ngoái Thẩm Thanh Dương tới công trường, Đường Tư Duyệt liếc mắt một cái đã thấy được thiếu niên này, hắn đối với ai cũng lãnh đạm, nhưng lớn lên lại cực kì đẹp mắt, thoáng cái liền kí©h thí©ɧ lòng hiếu thắng của cô ấy, cô ấy nhất định phải bắt được người này.