Chương 17

Lâm Sơ tựa hồ vì Lâm Xảo Mai không nhận được phí giới thiệu mà cảm thấy tiếc hận, vẻ mặt có chút khổ não: "Cô nói xem, em họ tốt của tôi nếu biết cô còn có một nhân tình ở ngoài, cô đoán xem, cô ta ở trường học sẽ bị người ta nghị luận như thế nào."

Khuôn mặt Lâm Xảo Mai chậm rãi trở nên tái nhợt, càng nghe càng kinh hãi, ánh mắt sợ hãi nhìn về phía Lâm Sơ: "Mày muốn làm gì?"

Cô con gái này chính là điểm yếu của Lâm Xảo Mai, sau này con cô ta còn phải thi đại học, không thể vì chuyện của cô ta mà hủy hoại cuộc đời của mình, lần này Lâm Xảo Mai thật sự sợ hãi, khô khan nói: "Em họ mày còn phải thi đại học, mày không thể làm như vậy."

Nhìn xem, chỉ có dao găm cắt trên người mình mới biết đau, Lâm Sơ hứng thú quan sát sắc mặt Lâm Xảo Mai, thật sự là quá thú vị.

Lâm Sơ rất hài lòng với phản ứng của Lâm Xảo Mai, ánh mắt đều cười cong cong: "Tôi muốn làm gì? Hả? Người cô tốt của tôi."

Chu Xuân Yến nhìn Lâm Sơ cùng Lâm Xảo Mai không biết nói cái gì, sắc mặt Lâm Xảo Mai lập tức trắng bệch, năm đó bà gả đến Lâm gia, Lâm Xảo Mai làm em chồng, trước khi xuất giá tìm mọi cách gây khó dễ cho bà, sau khi lập gia đình rốt cuộc cũng yên tĩnh được vài năm, lần này về Lâm gia ở hơn nửa năm, đúng là có bắt nạt mọi người, Chu Xuân Yến có chút cảm thán, may mắn Lâm Sơ không còn nhu nhược để người khác bắt nạt như bà nữa.

"Nhớ kỹ, tôi làm gì cũng quyết định cô làm gì, hiểu không." Lâm Sơ cố ý nhấn mạnh vào chữ cô.

Hiện tại Lâm Sơ nắm quyền chủ động ở trong tay, Lâm Xảo Mai nào có không hiểu, nếu như việc này bị người khác biết, cô ta liền xong rồi, không riêng gì cô ta mà ngay cả con gái cô ta cũng xong.

Lúc mới bắt đầu Lâm Sơ còn muốn tận lực chung sống hài hòa cùng với người nhà này, hiện tại, mặc kệ bọn họ, hài hòa ở chung là cái gì, đối đãi vô lại với đối phương chính là càng vô lại so với họ, một việc chỉ cần làm đến mức tận cùng sẽ không ai có thể làm gì mình, ví dụ như chỉ cần mình đủ đê tiện, đạo đức sẽ không hạn chế được.



Lúc cơm tối Lâm Sơ mang theo tâm trạng tốt lại ăn thêm một chén cơm, lúc này Lâm Xảo Mai không dám lắm miệng, trên bàn cơm đều là im lặng, ăn xong cơm tối, lần đầu tiên Lâm Sơ chủ động ở lại giúp Chu Xuân Yến dọn dẹp, những người còn lại đều ra ngoài đi dạo.

"Mẹ, mẹ đã từng nghĩ tới ly hôn chưa?" Lâm Sơ thu dọn bát đũa, đột nhiên hỏi ra vấn đề này.

Chu Xuân Yến đang rửa nồi, nghe vậy sửng sốt, đây là lần đầu tiên bà nghe được từ ly hôn này, ánh mắt Chu Xuân Yến tránh né, không trực tiếp trả lời vấn đề Lâm Sơ hỏi: "Người phụ nữ nào mà không như vậy, thật ra cha con đối xử với mẹ rất tốt."

Mấy chữ cuối cùng kia ngay cả bản thân Chu Xuân Yến nói ra cũng cảm giác miễn cưỡng, còn nói: "Con xem trong thôn có phụ nữ nào mà ly hôn chứ, nếu như người khác biết nhất định sẽ chê cười, hơn nữa, em trai con còn nhỏ như vậy."

Được, vừa nghe lời này Lâm Sơ liền biết phần sau không cần phải nói tiếp nữa, không chúc phúc, nhưng khóa chặt.

Lâm Sơ không nói tiếp, hai người im lặng rửa chén xong, Chu Xuân Yến nhìn phía sau lưng Lâm Sơ, nhiều lần muốn mở miệng cuối cùng đều nhịn xuống, bà phải nói như thế nào với Lâm Sơ đây, ở thời đại này, phụ nữ coi danh tiếng còn quan trọng hơn cả mạng sống của mình, những lời nói ra nói vào sau lưng sẽ sắp đặt những người phụ nữ như thế nào?

Không có chuyện gì đổ lên đầu mình, nghe lâu mình liền biến thành người như vậy, bà không dám.

Chuyện đi học đã giải quyết xong, sáng sớm hôm sau Lâm Sơ rửa mặt xong, mang theo cơm trưa trong nhà làm sẵn, lúc ra cửa thì thấy Kiều Hiểu Hiểu đã chờ ở đó, hai người nhìn nhau cười: "Chào buổi sáng."

Sau khi khôi phục đi học, mỗi ngày sau khi tan học Lâm Sơ còn phải cắt một sọt cỏ heo mới được, dựa theo lời Lâm Ái Quốc mà nói, chắc là để Lâm Sơ kế tục.