Chương 16

"Năm trăm đồng tiền tôi có thể cho ông, ông đem năm trăm đồng này trả lại cho Vương gia mối hôn sự này coi như được giải trừ, nhưng tôi cũng có một điều kiện, nếu ông có thể đáp ứng, tôi sẽ đưa cho ông."

Lâm Ái Quốc nghe vậy nhếch miệng cười, lúc này sắc mặt liền cực kỳ đẹp mắt, xoa tay liên tục gật đầu nói: "Cậu nói đi, cậu nói đi."

"Tôi hy vọng Lâm Sơ tiếp tục trở về trường học, hơn nữa có thể an an ổn ổn thi tốt nghiệp trung học." Chú Kiều rất tán thưởng Lâm Sơ, buổi sáng hắn đã trực tiếp đi trường học tìm chủ nhiệm lớp Lâm Sơ hỏi thành tích của cô, thành tích cao từ khi bắt đầu nhập học, thành tích Lâm Sơ cơ bản ổn định ở top 3, nếu như có thể tham gia kì thi tốt nghiệp, thi lên đại học là chuyện ván đã đóng thuyền, hắn không đành lòng trơ mắt nhìn Lâm Sơ không có sách để đọc.

Ánh mắt Lâm Sơ ươn ướt trong chốc lát, nhanh chóng cúi đầu lau mắt, chú Kiều có thể làm được điều này là chuyện Lâm Sơ chưa từng nghĩ tới.

Tiền lương hàng tháng của chú Kiều cũng chỉ hơn sáu mươi đồng, năm trăm đồng hắn phải tiết kiệm bao nhiêu năm mới được như vậy a.

Cuối cùng chú ba Kiều dùng năm trăm đồng đổi lấy việc Lâm Sơ tiếp tục đi học, hôn sự với Vương gia cũng từ bỏ, Lâm Sơ đưa người đến cửa, lời cảm ơn không biết phải nói như thế nào.

Chú Kiều dường như biết Lâm Sơ muốn nói gì đó, cười nói: "Nếu thật sự muốn cảm ơn chú, thì giờ này sang năm hãy đưa thư thông báo trúng tuyển của cháu cho chú. Hơn nữa, tiền này không phải cho không, nếu cháu không thi đậu đại học thì phải trả lại cho chú."

Lời này kéo khoảng cách lại gần không ít, Lâm Sơ gật đầu, vô cùng nghiêm túc nói: "Cháu nhất định sẽ thi đậu đại học."

Tiễn chú Kiều và anh trai đi, Lâm Sơ xoay người trở về, còn chưa bước vào cửa đã nghe thấy Lâm Xảo Mai và Chu Xuân Yến cãi nhau, chính xác hơn là Lâm Xảo Mai đơn phương nhục mạ.



"Đúng là con gái ngoan của chị ha, tôi phải vất vả lắm mới tìm cho nó được nhà chồng tốt, kết quả con nhóc này quay đầu liền chạy lên thị trấn kéo lãnh đạo đến đây làm trợ thủ, thật là uy phong mà, nó ngược lại thoải mái rồi, nhưng người Vương gia bên kia chị nói xem tôi phải ăn nói như thế nào, đây chẳng khác nào đánh vào mặt tôi a."

Lâm Xảo Mai chỉ vào mũi Chu Xuân Yến mắng một trận, Chu Xuân Yến vẫn là một bộ khúm núm không dám cãi lại, còn Lâm Ái Quốc lại vui vẻ ha ha đếm tiền trong tay.

Lâm Xảo Mai chỉ mắng hình như còn chưa hết giận, giơ tay muốn đánh Chu Xuân Yến, vừa muốn đánh thì bị Lâm Sơ cầm cổ tay ngăn lại, Lâm Sơ hất cổ tay cô ta ra, Lâm Xảo Mai bị hất lui về phía sau một bước, Lâm Sơ nghiêng đầu cười:

"Như thế nào, tôi không lập gia đình khiến cho cô chướng mắt, hay là cản trở con đường tài lộc của cô vậy."

Chu Xuân Yến dường như ý thức được lời nói của Lâm Sơ có ý gì, nhìn về phía Lâm Xảo Mai: "Có ý gì?"

Chu Xuân Yến dù không thông minh cũng ý thức được vì sao mấy ngày nay Lâm Sơ không đối phó với Lâm Xảo Mai, chuyện xảy ra tất có nguyên nhân, nghe theo ý của Lâm Sơ hôn sự này có liên quan tới Lâm Xảo Mai, thời điểm định ra hôn sự với Vương gia bà đương nhiên không muốn, thế nhưng không ai nghe bà, nếu như Lâm Sơ thật sự gả qua đó bà sẽ áy náy cả đời, may mắn lãnh đạo trên thị trấn đến giải quyết mọi chuyện.

Lâm Xảo Mai giống như người bị giẫm trúng đuôi, ánh mắt hoảng loạn, liên tục phủ nhận: "Cái gì mà cản đường tài chính của tao chứ, tao không biết mày đang nói gì."

Không thể nào, chuyện này chỉ có Vương gia và chính cô ta biết, Lâm Sơ làm sao có thể biết, nhất định là cô đang lừa mình, không sai, nhất định là như vậy, Lâm Xảo Mai tự an ủi mình, lại khôi phục dáng vẻ vênh váo tự đắc ngày xưa.

Ý cười trên mặt Lâm Sơ không giảm chút nào, đến gần vài bước, dùng giọng nói chỉ có hai người mới có thể nghe được: "Phí giới thiệu Vương gia đưa chắc cô không lấy được rồi. Nhân tình của cô gần đây còn tìm cô không, hình như tên là Trần Giang, đúng không?"