Thời tiết tháng bảy vô cùng nóng nực, hai má Giang Mật trắng nõn phơi nắng cũng trở nên đỏ bừng, trên trán cô đầy mồ hôi.
Cô tiếp tục gánh một mớ rau đem đến chợ buôn bán vào buổi sáng, chỗ bán tốt đã bị người khác chiếm mất.
Giang Mật đành đặt quang gánh ở cửa, cầm lấy khăn lau mặt ở trên cổ lau mồ hôi trên mặt một chút.
"Này! Không được mở bán ở đây, đến nơi bán hàng không cố định bên trong chợ đi." Chị gái thu phí đi về phía Giang Mật thấy cô nhìn ngó xung quanh, cô ấy nói: "Nhìn cái gì mà nhìn, tôi nói cô đó... Hửm?" Chị gái nhìn thấy khuôn mặt của Giang Mật vội vui mừng nói: "Em gái, là em sao! Chẳng phải em nói bán hết rồi sẽ không còn hàng hóa nào nữa sao?”
Giang Mật không có xấu hổ khi bị vạch trần, hôm trước vì khai trương nên cô đã nói quá trớn.
Mà rau hôm trước được bán rất tốt, người mua về chắc chắn đã truyền cho nhau biết một chút.
Cô dự tính sẽ có nhiều người đến mua nên cô cũng không muốn mất thị trường này.
Giọng nói của Giang Mật trong trẻo: "Chị gái, trước đó đúng là em bán xong rồi, chẳng phải ngày hôm qua em cũng không có đến sao? Em đi nhập hàng, em phải nói muốn gãy cả lưỡi mới có thể trả được giá với người trồng rau nhưng cà chua và dưa chuột cũng chỉ mua được có ba mươi cân”
Chị gái nhìn vào trong giỏ trúc cũng thấy, một nửa giỏ trúc là dưa chuột, nửa còn lại của giỏ trúc là cà chua, chỉ có một phần nhỏ là ớt và cà tím.
"Em trồng cà tím này như nào để quả ngon thế này được vậy?" Chị gái cầm lấy một trái cà tím cao gầy, da bóng loáng, sờ vào trong tay cũng cảm nhận được da rất mỏng, cô ấy nhịn không được mà bấm móng tay vào một cái, quả nhiên bấm một cái đã in móng tay của cô ấy lên, cô ấy ngạc nhiên nói: "Cà tím này không giống với loại cà tím viên ở chỗ này, da rất mỏng!”
"Em bán cà tím dài nhiều hơn cà tím tròn, ăn vào mềm và xốp hơn" Giang Mật chào hàng, nói: "Một đồng một cân rưỡi, chị lấy hai cân không?”
Chị gái trước đó đã ăn dưa chuột và cà chua của cô qua, vị đúng là không thể chê nên rất tin tưởng Giang Mật: "Được, cho chị hai cân cà tím, nửa cân ớt”
"Ớt cũng là một đồng năm hào tiền một cân" Giang Mật lần này đã cầm theo cái cân, cái cân nằm trong giỏ trúc bên cạnh khuỷa tay của chị gái, sau đó cô lấy tiền từ trong túi ra, tính toán và đưa đủ số tiền cho chị gái.
Khi chị gái thu tiền chuẩn bị rời đi, phát hiện trong rổ có một trái cà chua và một trái dưa chuột.
Cô ấy mỉm cười, nói: "Cái con bé này khách khí quá nha đã không đủ bán còn tặng cho chị.”
"Em và chị xem như cũng có duyên, mỗi lần em khai trương đều sẽ gặp chị, chút đồ ăn này tặng cho chị để làm đồ ăn vặt, cũng không có bao nhiêu tiền" Giang Mật nổi lên lòng muốn kết thân, cô tự xây dựng mối quan hệ cho chính mình.
"Được, chị nhận tấm lòng của em" Chị gái quay người thì gặp được bác gái đẩy xe lần trước, vội vàng nhiệt tình đi đến: "Thím, lần trước con bé này đến đây bán dưa chuột, thím cũng có mua đồ của em ấy đúng không?”
Thím Cố quay đầu lại nhìn, thấy Giang Mật mỉm cười với bà.
Thím Cố nhìn ớt cùng cà trong rổ của chị gái nọ, bà có chút nghi ngờ cô ấy là người được Giang Mật nhờ cậy đến chào mời.
Thím Cố đi đến trước mặt Giang Mật bà ấy cũng tươi cười nhẹ nhàng: "Cô gái nhỏ, trước đó thím có mua dưa chuột và cà chua của cháu, người trong nhà của thím ăn đều khen không ngừng, thím phát hiện sau khi ăn da của thím thật sự đẹp hơn một chút”
"Da của thím vốn đã đẹp rồi, không hề có chút nếp nhăn nào." Giang Mật áp sát vào nhìn, mỉm cười ngọt ngào nói: "Thím năm nay chắc chưa đến bốn mươi tuổi ạ?”
"Thím năm nay đã hơn năm mươi rồi, làm gì trẻ như cháu nói." Thím Cố bị lời nói của Giang Mật làm cho trong lòng nở hoa: "Cháu gái của thím sau khi ăn xong còn muốn đến chợ tìm cháu”